Trong lúc hai người Trần Thanh “liếc mắt đa tình”, chợt có một giọng nam nhân trầm thấp vang lên, nhiệt tình với hai người họ.
-Sư đệ, đệ muội ( em dâu ),hân hạnh gặp mặt!
Tiếng “đệ muội” vừa vang lên, da gà Trần Thanh đã nổi lớp lớp, tóc tai dựng đứng. Theo tiếng nói nhìn qua, cậu thấy một trung niên nam nhân đang cười tươi bước đến.
Ấn tượng đầu tiên của Trần Thanh về người này: không thích. Nói chung chẳng tên con trai nào lại thích được một kẻ sang sảng gọi mình là “đệ muội” như thế. Lại là kẻ vừa cười nói, ánh mắt vừa khinh thường cậu như vậy.
Trần Thanh khịt mũi. Đừng tưởng cậu không biết là hắn coi thường cậu, Trần Thanh này cái khác không dám nói, chứ bản lĩnh nhìn mặt người khá giỏi. Từ trước đến nay chỉ nhìn sai một lần, là cái tên “mặt dày” đang đứng cạnh cậu thôi. Còn lại, đừng mơ lừa cậu nhé. Hơn nữa người này có vẻ cũng không có ý gì là muốn giấu giếm chuyện bản thân ghét cậu. Điển hình là lời hắn ta nói tiếp.
-Ôi chao! Sư đệ đã về rồi sao, còn mang về cho bọn ta một đệ muội nữa. Nhưng sao “đệ muội” lại là nam nhân vậy? Hóa ra tin đồn đệ đoạn tụ là có thật à. Vậy Liễu hiệp nữ biết phải làm sao đây?
Vừa nghe người này nói xong, điều đầu tiên trong đầu Phương Bảo Địa không phải là muốn đánh hắn ta, nó lại là “xong rồi”. Vội quay qua, quả nhiên Thanh Thanh đang trừng mắt nhìn hắn. Phương Bảo Địa vội “hèn hạ” xum xoe giải thích.
-Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547234/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.