Sáng hôm sau, Trần Thanh nhìn cái kẻ thừa lúc cậu ngủ quên mà chen vào đắp chung chăn với mình, tức điên lên.
Nói bao nhiêu lần rồi, mà tên này cứ lì như thế. Chăn của mình thì đạp lung tung, cuối cùng lúc lạnh thì chen vào nằm chung với cậu, có biết liêm sỉ là gì không hả. Đã vậy còn dám kéo chăn cậu qua hết bên hắn, chỉ chừa cho cậu chút xíu, làm cậu theo bản năng phải bám sát vào hắn ta, đi dùng “ké” lại dám khiến “chính chủ” khổ sở như vậy, tên này phải treo lên đánh ba trăm roi mới được.
Thật ra lúc Trần Thanh vừa tỉnh, thì Phương Bảo Địa cũng thức dậy rồi. Nhưng hắn ta vờ như vẫn còn ngủ say, thỏa mãn ôm chăn ấm áp. Không ngoài dự liệu, bên hông bị một lực đá vô cùng mạnh sút văng ra, cả thân hình bay lên, rồi rớt xuống giường cái “bụp”. Cú đá “chào buổi sáng” đã gửi xong, Phương Bảo Địa bèn thỏa mãn mở mắt ra, vờ ngây thơ nhìn Trần Thanh.
-Chào buổi sáng Thanh Thanh!
Trần Thanh không thèm nhiều lời với người này, như thường ngày bước xuống giường, vệ sinh bản thân sạch sẽ. Sau lưng cậu, Phương Bảo Địa tự giác gấp chăn, dọn dẹp giường ngăn nắp. Chờ đến lúc Trần Thanh khổ sở buộc xong tóc, tên này đã nhanh chóng chuẩn bị xong hết rồi, còn nhiệt tình ra ngoài gọi tiểu nhị mang bữa sáng vào phòng.
“Cốc, cốc”
-Vào đi!
A Sinh cung kính mang bữa sáng vào cho hai vị khách quý, rồi cung kính lui ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, hắn vô tình nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547230/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.