Nhận gói thuốc từ tay A Kiên, Trần Thanh gật đầu, rồi nói với hắn.
-Phòng bên cạnh đã chuẩn bị, ngươi vào nghỉ ngơi đi.
A Kiên vâng dạ, lui ra ngoài rồi đóng kín cửa lại. Lúc này Phương Bảo Địa đã thay đồ mới, thong dong đi ra ngoài, ngồi vào bàn cơm chung cậu.
-Đợi đến phái rồi, huynh sẽ nói Hoàng trưởng lão làm thuốc cho đệ. Y thuật của ông ta rất cao siêu, chắc chắn sẽ tốt hơn mấy loại thuốc rẻ tiền này.
Vừa gắp một đũa thức ăn trên bàn niếm thử, Trần Thanh đã nhăn mày nhả thứ trong miệng ra, ói nhiều nên vị giác của cậu khó chịu, thật không ăn nổi đồ ăn này. Cậu bèn lấy một hộp phở bên trong không gian ra, vừa ăn vừa trả lời Phương Bảo Địa.
-Nếu ông ấy có thời gian thì tốt. Không thì cũng đừng làm phiền, ta không muốn mang tiếng là gây phiền toái.
Phương Bảo Địa cười sủng nịnh với cậu.
-Có gì đâu mà phiền toái, ông ấy suốt ngày ở trong phòng thuốc, đệ cứ xem như giao thêm việc cho ông ấy bớt rảnh vậy.
Trần Thanh không trả lời, tùy người này vậy. Cậu không có ý kiến.
Cậu không có ý kiến, nhưng Phương Bảo Địa thì có. Từ dạo hai người “vạch mặt nhau”, Trần Thanh không thèm tránh hắn mà thoải mái lấy đồ trong không gian ra. Đến thời điểm hiện tại, cậu đã đưa cho hắn hai mươi thanh trường kiếm cùng mười thanh đại đao, mỗi loại đều là bảo vật thiên hạ. Phương Bảo Địa giữ lại cho mình một thanh cầm thuận tay nhất, số còn lại cũng đưa cho đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547229/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.