Theo tay chỉ của Phương Bảo Địa, Trần Thanh nhìn thấy một dãy núi to lớn ở đằng xa, dù xe ngựa chưa đến gần, nhưng từ xa đã có thể thấy những kiến trúc mái đình to lớn, xen lẫn những lá cờ khổng lồ đang phất phơ trong gió. Cậu thắc mắc.
-Mấy lá cờ kia là?
Phương Bảo Địa vui vẻ giải thích cùng cậu.
-Đó là cờ phái của Nam Hồng Sơn, được treo trên tất cả phân đà và các sản nghiệp của phái. Thật ra trong phân đà cạnh Đào Viên Cư cũng có, chỉ là đệ không để ý mà thôi.
Phương Bảo Địa nói Trần Thanh mới nhớ, quả thật trên đỉnh nhà chính bên cạnh mình có treo một lá cờ, trên đó thêu hình sư tử đỏ, rất uy mãnh. Ra đây là cờ bang phái của tên này, một lá cờ đã toát lên vẻ khí khái như vậy, cậu thật tò mò đại môn phái này sẽ như thế nào.
Trong sự háo hức của Trần Thanh, xe ngựa dần tiến tới, cuối cùng dừng trước một cánh cổng bằng đá lớn. Theo sau Phương Bảo Địa xuống xe, Trần Thanh nghiêm túc quan sát.
Đây là một cổng trời được làm bằng đá cao ráo, gồm hai trụ lớn vững chắc đang chống đỡ một tảng đã lớn. Tảng đá được nội lực cao cường gọt thành một khối chữ nhật mỏng, trên đó khắc ba chữ “Nam Hồng Sơn” khí khái. Đằng sau cánh cổng là một hàng dài bậc thang kéo thẳng lên trên, không có điểm cuối. Nhìn thấy cầu thang này, lòng Trần Thanh bỗng trầm xuống, đừng nói là bắt cậu leo hết đống bậc thang này nhé. Leo đến nơi, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547231/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.