Lần này Trần Thanh thật sự sửng sốt. Theo cậu biết, tên Phương Bảo Địa này cũng đã hai mươi hai tuổi, thời đại này kết hôn sớm, nên từ trước đến giờ cậu luôn nghĩ tên này đã có vợ, thậm chí là có con luôn rồi. Nhưng bây giờ người này lại nói hắn ta chưa kết hôn, không phải là lừa cậu chứ.
-Ngươi chưa kết hôn? Sao ngươi chưa kết hôn được?
Phương Bảo Địa trợn tròn mắt.
-Đệ nói gì vậy, chuyện ta chưa kết hôn không phải bình thường sao.
Trần Thanh vội vàng.
-Nhưng mà thời đại…à mọi người đều kết hôn sớm. Huynh đã hai mươi hai tuổi rồi, sao lại chưa lấy vợ?
Phương Bảo Địa chợt hiểu lí do cậu bất ngờ như thế, phì cười.
-Chỉ có những người dân thôn quê mới kết hôn sớm vậy thôi. Nhân sĩ giang hồ ai chẳng như huynh, tìm được người thích hợp mới thành gia lập thất. Có người đến tận lúc cuối đời còn chưa kết hôn kìa. Huynh đây là còn trẻ đấy.
Bây giờ Trần Thanh đã hiểu rõ câu “ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung” là sao rồi. Hóa ra đây là sai lầm của cậu, là cậu quá tự tin vào trí nhớ của “Trần Thanh”, cho rằng thời đại này là vậy, hóa ra là do cậu “quê mùa”. Trần Thanh chợt có xúc động xấu hổ muốn giấu mặt xuống đất. “Nhà quê” với một cổ nhân như vầy, cậu thật có lỗi với anh em xuyên không quá đi, đã làm xấu mặt người thời đại mới rồi.
Thấy Trần Thanh im lặng bi thương, Phương Bảo Địa an ủi.
-Không cần phải buồn như thế. Vì đệ chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547223/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.