Phương Bảo Địa thở dài một tiếng, rồi mở mắt ra nhìn Trần Thanh. Ánh mắt của hắn lúc này hoàn toàn khác bình thường, vẫn có sự dịu dàng trong đó, nhưng bị bao phủ bởi sự lạnh lùng và nghiêm khắc, còn có chút sự cao ngạo của kẻ quen đứng ở chỗ cao.
Đối mặt với ánh mắt này, tâm Trần Thanh không tự giác dựng đứng. Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một Phương Bảo Địa chân thật. Trút bỏ cái vỏ cợt nhã, thì ra tên này có “hình dạng” là như vầy.
Phương Bảo Địa nhìn Trần Thanh, cười nhếch mép.
-Thanh Thanh rất thông minh, là huynh xem thường đệ.
Trần Thanh cảnh giác.
-Ý là ngươi thừa nhận, ngươi tiếp cận ta là có mưu đồ xấu xa.
Khóe môi Phương Bảo Địa nhếch cao hơn một chút, ánh mắt nhìn cậu lộ chút đùa giỡn.
-Mưu đồ xấu xa? Thế nào là mưu đồ xấu xa?
Trần Thanh nổi giận.
-Phương Bảo Địa! Ngươi đừng có mà quá quắc. Mau nói cho ta biết ngươi tiếp cận ta vì cái gì?
Phương Bảo Địa nhìn Trần Thanh nổi giận, mỉm cười. Phát hiện thì sao chứ, đệ có phát hiện cũng đã muộn rồi. Không phải đệ đã quen với việc nạt nộ ta sao, không phải trong tiềm thức đệ đã nhận định ta sẽ bao dung đệ vô điều kiện, cho nên mới tự do nóng nảy với ta sao. Trong mắt đệ, ta đã không còn giống mấy kẻ bên ngoài kia. Ta đã trở thành một tồn tại khác biệt trong lòng đệ, đệ nói ta làm sao lại cam lòng buông tay nhường đệ cho kẻ khác chứ.
Bản thân đang tức muốn nổ phổi, tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547224/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.