Tranh thủ lúc Trần Thanh kiểm tra sổ sách. Phương Bảo Địa sáp lại gần cậu, nhỏ nhẹ hỏi.
-Thanh Thanh, đệ có mệt không? Có cần huynh đấm bóp cho đệ không?
Sau gần một năm sống chung, Trần Thanh đã có thể miễn dịch với mấy cơn động kinh của Phương Bảo Địa, nên cậu chẳng thèm quan tâm gì mà chỉ im lặng lật sang trang kế tiếp.
Đại Ngưu đứng kế bên giả làm bức tường, không hó hé tiếng nào. Chuyện trước mặt hàng tháng đều xảy ra, ông muốn bất ngờ cũng không còn sức rồi.
Lần đầu biết thiếu gia mình đoạn tụ, ông sửng sốt đến há hốc miệng, cả ngày không ngậm lại được. Theo con mắt nhìn người của ông, thiếu gia tuyệt đối là một nam nhân chân chính, không có xíu xiu nào chứng tỏ ngài ấy có ham mê đặc biệt với nam nhân khác. Tất nhiên nữ nhân khác cũng không, ông cũng chưa từng thấy ngài ấy hứng thú với nữ nhân nào. Nói chung trong mắt ông, thiếu gia đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, giống như mấy vị cao tăng cách xa dục vọng con người vậy. Nói chung, ngài ấy không thể đoạn tụ.
Vậy mà trong một ngày trời xanh mây trắng, thiếu gia đến Mỹ Thực Lâu giám sát công việc, sau lưng lại dắt theo một cái đuôi to đùng. Sau đó thiếu gia lại dùng giọng điệu không cảm xúc nói với ông đây là ái nhân của mình. Hỏi sao ông có thể bình tĩnh cho được. Chờ đến khi vị đại thiếu gia kia liếc nhìn mình một cái, giác quan nhạy bén của Đại Ngưu đã biết được rằng, đây là người nguy hiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547221/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.