Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Thanh giật mình khi thấy có người nằm cạnh. Rồi chợt nhớ lại nội dung nói chuyện hôm qua, cậu chậm rãi dậy, bước xuống giường rồi xuống dưới nhà tắm rửa. Khóa chặt cửa phòng tắm, cậu đi vào không gian. Vừa ngâm mình trong linh tuyền, Trần Thanh vừa nhăn mày cho sự bất tiện này. Trước đây mỗi lần muốn vào không gian, cậu chỉ cần đi vào bình thường, cần gì mà phải lo trước tính sau như bây giờ.
Nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, Trần Thanh thở dài nhận mệnh. Đợi tắm rửa sạch sẽ rồi, cậu thay một bộ đồ mới rồi ra ngoài. Giả vờ đổ nước ra sàn, sau khi chắc chắn mọi thứ không có sơ hở gì, cậu đẩy cửa.
“A!”
Trần Thanh hốt hoảng nhìn Phương Bảo Địa đang đứng lù lù trước cửa. Đưa tay ôm trái tim vì sợ mà đang đập liên hồi, cậu thật sự muốn đạp cho tên này mấy phát. Có biết hù dọa người lớn tuổi là tội ác không hả, lỡ gây ra mạng người tên này đền nổi không.
Cho dù cơ thể này chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng tuổi tâm lý của Trần Thanh đã trên ba mươi. Cậu tự thấy bản thân đã không còn trẻ để mà chơi mấy cái trò bất ngờ như vầy.
Phương Bảo Địa nhăn nhó nhìn Trần Thanh, bộ dáng khổ sở.
-Thanh Thanh, ta mắc ỉ- quá, cho ta vào lẹ!
Cái ca múc nước đang trong tay Trần Thanh lao thẳng vào mặt Phương Bảo Địa. Không thèm nhìn lại tên phía sau, cậu hầm hầm đi lên lầu.
Đệt m- tên Phương Bảo Địa, mới sáng sớm đã chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547208/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.