Khi cuộc thảo luận của cả hai đã đến hồi kết, thì trời bên ngoài cũng dần sáng. Trần Thanh sau khi đã nắm chắc tình hình, không khách khí đuổi Phương Bảo Địa ra ngoài.
-Sáng rồi, mời ông chủ Phương rời đi thôi.
Phương Bảo Địa như không nghe thấy lời cậu, tự nhiên cứ như ở nhà mà đi lại cái giường lớn trong phòng, ngả người nằm lên trên, thầm cảm khái độ mềm mại dưới thân, hắn chống lại ánh mắt đang trừng lớn của người kia, nhẹ nhàng nói.
-Ta buồn ngủ rồi, ngủ ở đây một lát.
Trần Thanh đương nhiên không đồng ý.
-Ta không hoan nghênh, mời ngài đi về nhà mình mà ngủ. Đây là chỗ của ta.
Phương Bảo Địa trợn tròn mắt, bộ dáng sửng sốt.
-Không phải cũng đã là chỗ của ta sao?
Trần Thanh nghiến răng.
-Ta chỉ hứa sẽ cho ngươi ở lại đây, nhưng không nói là sẽ ở chung phòng với ta. Phía dưới còn một phòng trống, ngươi cứ dọn đến đấy mà ở.
Phương Bảo Địa lắc lắc ngón tay trỏ trước mặt Trần Thanh.
-Trần công tử sai rồi. Nếu chúng ta đã công bố là tình nhân, tất nhiên phải ở chung. Tách ở riêng như vậy khác nào lộ bí mật.
Trần Thanh xem như không mà nói.
-Chỉ là “diễn” cho người ngoài xem, không nhất thiết phải như vậy.
Phương Bảo Địa lắc đầu.
-Sao vậy được. Đối thủ của công tử cũng đâu phải dạng tầm thường. Đâu phải trước khi “viếng thăm” công tử sẽ báo một tiếng. Ta ở xa ngài như vậy, lỡ có gì sao ứng phó kịp. Nói gần thì, lỡ ngày mai có thêm một sát thủ ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547207/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.