Đúng vậy, cậu nhất định phải giành giật quyền lợi. Không thể để bản thân sa cơ đến mức đi làm “đàn em” cho kẻ khác. Vậy công sức cậu cố gắng bao ngày nay để làm gì. Sống mà phải lệ thuộc vào ai đó, cậu chết còn hơn.
Phương Bảo Địa vội xua tay.
-Không, ta sao dám yêu cầu công tử ngài làm thuộc hạ của mình. Ý ta là cái khác.
Trần Thanh thắc mắc.
-Cái khác? Cái nào khác?
Phương Bảo Địa không trả lời câu hỏi của Trần Thanh, mà còn hỏi ngược lại cậu.
-Chắc công tử cũng biết “sở thích” của hoàng gia chứ?
Trần Thanh cố nhịn cơn tức đang trào lên, trả lời qua loa.
-Hửm?
Phương Bảo Địa vẫn nói tiếp.
-Công tử có biết hoàng đế hiện tại có hai nam phi? Hay Quốc cửu đại nhân cũng nuôi không ít tiểu quan trong phủ.
Trần Thanh đơ mặt.
-Ta…có nghe đồn.
Phương Bảo Địa gật đầu.
-Không phải đồn. Đó là thật. Người hoàng gia có đam mê đặc biệt với nam sủng.
Trần Thanh chợt thấy rợn óc.
Phương Bảo Địa tiếp lời.
-Lúc nãy công tử không đeo mặt nạ. Nhan sắc hiện tại của ngài không cần nói rõ, chắc hẳn giờ nào chi tiết đã được bẩm báo lên trên. Ngài nghĩ xem mấy tên kia sẽ làm gì?
Làm gì, còn làm gì nữa hả???? Trần Thanh hiện tại rất muốn ngửa mặt lên trần nhà mà phun lửa. Tại sao cậu lại lọt đến thời đại này chứ, cái thời đại mà “trinh tiết của nam nhân” cũng phải dè chừng mấy nam nhân khác nữa. Cậu biết bản thân mình đẹp quá mức cho phép, cũng biết thời đại này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547206/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.