Sau khi đã dọn dẹp xong. Phương Bảo Địa thay trang phục, bộ dáng sáng sủa xuống dưới nhà. Nghe động tĩnh trong phòng bếp, hắn đi thẳng vào, bộ dáng xum xoe mà theo sau đuôi Trần Thanh đang bận rộn.
-Thanh Thanh đệ nấu món gì vậy?
-Thanh Thanh thơm quá, huynh thích nhất món đệ nấu.
-Thanh Thanh, thịt kho trứng này chắc ngon lắm, thơm như vậy mà.
-Thanh Thanh…
-Thanh Thanh…
Trần Thanh làm lơ con ruồi nãy giờ vẫn vo ve ồn ào quanh cậu, bộ dáng ta làm kệ ta, ngươi lảm nhảm kệ ngươi. Liếc nhìn trang phục mới trên người hắn ta, cậu chẳng buồn hỏi. Không cần nói cũng đoán được tên này đến đây là có chuẩn bị, mà có hỏi hắn ta cũng sẽ bóng gió cho qua chuyện thôi, cậu lười quan tâm.
Món ăn hoàn thành, cậu im lặng dọn lên bàn ăn cơm.
Phương Bảo Địa lò dò theo sau Trần Thanh. Thấy cậu chỉ chuẩn bị một bộ bát đũa cũng chẳng thắc mắc gì, chỉ hí hửng chạy ngược vào bếp lấy cho mình một bộ bát đũa khác. Tên này vô cùng tự nhiên đi xới một chén cơm thật đầy, rồi ngồi vào chung bàn ăn với Trần Thanh. Vừa ăn vừa không quên khen.
-Ngon thật, Thanh Thanh nấu ngon quá đi.
-Món thịt này ngon, món rau này cũng ngon, canh này cũng ngon. Thanh Thanh nấu ngon quá đi.
Trần Thanh buông bát, nhìn chằm chằm cái tên trước mặt, gằn giọng.
-Khi ăn không nói!
Ngay lập tức Phương Bảo Địa im bật, vừa ăn vừa nhìn cậu ai oán, nhưng tuyệt đối không dám hó hé tiếng nào. Đến lúc này bên tai mới yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547209/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.