Sáng hôm sau, ăn sáng xong Trần Thanh gọi nhân viên tụ họp lại. Bảy người đứng trước mặt cậu, hồi hộp, chỉ sợ cậu nhắc lại chuyện hôm qua.
-Ngưu thúc, sắp tới ta có việc bận bên ngoài, có lẽ không thường xuyên ở tiệm, Chuyện ở đây tạm thời phiền thúc.
Đại Ngưu chấp tay.
-Vâng, thiếu gia.
Trần Thanh nói tiếp.
-Ta cần dùng xe ngựa thường xuyên, không thể cứ để người trong tiệm theo được, thúc đi mua giúp ta một người đánh xe riêng đi, chọn người nhanh nhẹn một chút. Mấy nhân viên, thúc tranh thủ huấn luyện họ thêm, cần gấp rút để tửu lâu khai trương lại.
Đại Ngưu liên tục vâng dạ, rồi xin phép cậu ra ngoài để đi mua người. Quay qua nhìn Lý Hợi và Từ Đinh, cậu từ ngực áo lấy ra hai xấy giấy dày, trao lần lượt cho từng người.
-Mấy món ăn trước các ngươi làm cũng đã ổn rồi. Đây là hai công thức nấu ăn khác nhau, các ngươi luyện tập, về sau món của ai phụ trách sẽ do người đó nấu.
Hai đầu bếp cung kính giơ hai tay nhận lấy.
-Việc của tửu lâu, các ngươi chỉ cần làm tốt ta sẽ không bạc đãi. Nếu có kẻ nào không an phận, các ngươi cũng đừng trách ta độc ác.
Thấy mọi người xanh mét mặt liên tục vâng dạ, Trần Thanh liền cho họ đi làm việc của mình. Bản thân thì vừa nhàn nhã quan sát thái độ làm việc của nhân viên, vừa thong thả uống trà đợi Đại Ngưu trở về.
Người đánh xe vừa được mua tên là Vũ Bính, năm nay ba mươi lăm tuổi, ngoại hình nhìn thật thà, dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547154/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.