Trần Thanh cho Tề Quang ở lại giữ xe, một mình theo vào trong. Dọc đường đi, cậu cẩn thận đánh giá kiến trúc bên trong, xem thử một viên ngoại ở đây là như thế nào.
Đi một đoạn đường dài, lúc đến một căn phòng lớn cho khách, cậu theo sau gã sai vặt vào trong. Trên chiếc ghế lớn đối diện cửa, đang ngồi một nam trung niên tuổi chừng năm mươi. Vẻ ngoài phúc hậu, quý khí, đoán chừng đây là Ngô viên ngoại.
-Bẩm lão gia. Trần công tử đã đến.
-Diện kiến Ngô viên ngoại, nghe danh đã lâu, hôm nay thật hân hạnh được gặp mặt ngài.
Ngô viên ngoại đứng lên trả lễ cùng Trần Thanh.
-Trần công tử quá khách khí. Xin mời ngồi.
Ông mời Trần Thanh ngồi vào ghế, rồi kiên nhẫn chờ hạ nhân châm trà cho cậu xong, mới mở lời.
-Không biết lí do gì mà Trần công tử hạ cố tới thăm, nghe ý của hạ nhân báo lại, công tử đây là đến để phân ưu cho lão phu?
Trần Thanh hớp một ngụm trà, thong thả từ trong áo lấy ra đóa mẫu đơn mà cậu chuẩn bị sẵn.
-Mời viên ngoại xem qua cái này.
Ngô viên ngoại trừng mắt nhìn đóa hoa trong tay Trần Thanh, hốt hoảng đứng bật dậy, rồi vội bước đến bên cạnh cậu, tay run run chạm vào cánh hoa. Mềm mại, mịn màng, hương hoa vương vấn nơi đầu mũi, làm say lòng người.
-“Bách nhụy mẫu thiên đơn”. Sao có thểh! Hoa này không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao.
-Trời ạ. Không ngờ rằng sinh thời ta còn có thể nhìn thấy được chúng. Vạn hạnh vạn hạnh, có chết cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547152/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.