Đại Ngưu vâng dạ rồi vội cầm tiền ra ngoài làm việc. Trần Thanh quay qua nhìn hai người đầu bếp.
-Hai người vào nấu vài món cho ta thử xem. Mỗi người một món mặn, một món xào, một món canh.
Hai người vội gật đầu rồi vào bếp, Thím Hoa cũng theo vào hỗ trợ cho bọn họ.
Còn lại hai tiểu nhị đang run run đứng trước mặt mình, Trần Thanh uống một hớp nước để đỡ khô miệng, nãy giờ cậu nói liên tục nên cũng hơi mệt rồi.
-Được rồi. Không cần phải sợ như vậy. Chỉ cần các người làm việc tốt. Ta sẽ không khó khăn.
Thấy hai người đáp lời, Trần Thanh bèn nói tiếp những việc cần chú ý.
-Hai người là tiểu nhị, phụ trách tiếp đón khách nhân. Yêu cầu trước tiên của ta là phải nhiệt tình, thân thiện. Bất kể khách nhân thế nào, già trẻ nghèo giàu, dù người đó mặc một cái áo rách vào, đã là khách nhân của bổn tiệm thì đó là thượng đế của ta. Các người tuyệt đối không được xem thường, nếu để ta phát hiện, tửu lâu này không giữ lại các ngươi đâu.
Trần Thanh “đánh phủ đầu” hai tiểu nhị. Cậu không quên lần đầu tiên cậu đến khách điếm Hảo Thực. Lúc đó mấy tiểu nhị của quán nhìn cậu với ánh mắt coi thường, suýt nữa là đuổi cổ cậu ra ngoài. Cũng may là chưởng quầy của nơi này biết nhìn người, cậu mới có chỗ ở tạm. Sai lầm cấp thấp như vậy, cậu tuyệt đối không cho nó xảy ra ở chỗ của mình.
Sau đó, Trần Thanh căn dặn hai tiểu nhị thêm vài điểm cần chú ý khác. Ví
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547147/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.