Tiễn thiếu gia ra về, sáu người làm bèn tụ này, dẫn đầu là chưởng quầy.
-Phu quân à, ông thấy vị thiếu gia mới này thế nào? – Thúy Hoa hấp tấp hỏi chồng mình.
-Ừm. – Đại Ngưu vuốt râu. – Thiếu gia tuy nhỏ tuổi, nhưng thân phận có lẽ kỳ bí, nếu không người cũng không che kín mặt như vậy. Nhưng theo ta, thiếu gia là người nhân hậu.
-Nhân hậu là được rồi, may rồi,… - Thúy Hoa vuốt vuốt ngực, bà sống đến chừng này tuổi, không có yêu cầu gì cao, chỉ mong cuộc sống trôi qua bình thường là được. Gặp được thiếu gia nhân hậu, tương lai cũng dễ sống.
Thấy mọi người thở phào nhẹ nhõm, Đại Ngưu nói tiếp.
-Nhưng mọi người cũng đừng có vì ngài ấy nhỏ tuổi mà có ý định qua mặt. Nếu các người phạm lỗi gì, ta tin thiếu gia khi tàn nhẫn cũng không kém ai đâu.
Theo Đại Ngưu, ban đầu thiếu gia vì tị hiềm thân phận trước của họ nên vốn có ý định không mua. Cũng may ông nhanh trí, cắn chết tờ giấy bán thân, thiếu gia sau đó mới nghĩ lại. Người hay nghi ngờ như thiếu gia, nếu bọn họ có ý định gì quá phận, ngài sẽ không cho cơ hội lần hai đâu. Nghĩ vậy, chưởng quầy vội nhắc nhở mọi người thêm.
-Nhớ đấy. Tuyệt đối đừng làm thiếu gia phật lòng. Nếu không, bị bán đi là nhẹ rồi đấy.
Mấy người còn lại nghe xong thì tái mặt, vội gặt đầu liên tục với chưởng quầy.
-Bây giờ chúng ta làm gì lão Ngưu? – Đầu bếp Lý Hợi ngập ngừng hỏi.
-Aish, bây giờ ta ra ngoài liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547146/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.