Trần Thanh liền hỏi.
-Ở đây ngươi có làm mặt nạ không vậy? Là loại mặt nạ che nửa trên khuôn mặt.
Thợ rèn chăm chú nhìn Trần Thanh. Dẫu đã che kín mặt bằng mũ trùm, trên mặt cũng quẹt đầy sình đất, nhưng không hiểu sao Trần Thanh lại cảm thấy ánh mắt này quá đáng sợ. Như thể nó có năng lực xuyên qua tấm vải mà nhìn rõ cậu vậy.
Đánh giá Trần Thanh một lúc, thợ rèn gật đầu.
-Vâng có. Khách quan có thể lại đây tham khảo.
Thợ rèn dẫn Trần Thanh vào phía trong, vách trong lò rèn có riêng một tủ hàng chứa đủ các loại mặt nạ. Cậu nhìn mà muốn bật cười, thời đại này thế mà cái này cũng thông dụng như vậy nhỉ.
Chỉ vào tủ, thợ rèn hỏi.
-Khách quan muốn kiểu dáng nào?
Trần Thanh bèn chỉ vào một loại. Kiểu dáng từ phải kéo dài sang trái, bên phải chỉ che đủ trán và mắt, rồi kéo đến mũi rồi che lên má trái. Kiểu dáng này khá kín đáo, nhưng vẫn đủ không gian cho da mặt “thở” một chút.
Thợ rèn gật đầu, rồi quay qua nói với Trần Thanh.
-Vậy khách quan mở giúp mũ trùm, tôi phải đo kích thước khuôn mặt để làm vừa với ngài.
Trần Thanh ngập ngừng, rồi cũng cởi mũ trùm ra. Thợ rèn nhìn cậu ngây người, sau đó giật mình tỉnh lại. Hắn vội vươn tay lấy một cây thước và quyển sổ cạnh cậu.
Trần Thanh cảm thán người ở đây làm việc quá tận tâm. Vị thợ rèn này đo đi đo lại trên mặt cậu, lắm lúc còn dùng tay sờ lên để xem thử cấu trúc khuôn mặt. Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547142/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.