Vội điều chỉnh cơ mặt lại bình thường, Trần Thanh nhủ thầm may mà đây là cơ thể cậu, chứ nếu có một người với ngoại hình như vậy nhìn cậu, sợ rằng thanh niên “thẳng” hơn ba mươi năm đây, nói “cong” là “cong” cái một.
Sau khi nghiêm túc quan sát cơ thể mình. Trần Thanh đưa ra hai quyết định.
Thứ nhất: luyện tập cơ thể để trở thành thanh niên cơ bắp như xưa.
Thứ hai: mặt đơ là chân lí. Cậu muốn giữ bản sắc nam nhi của mình thì cứ đơ mặt là tốt nhất.
Đúc ra hai kết luận xương máu xong, Trần Thanh lấy một phần cơm thịt gà ăn, rồi đánh răng và đi ngủ.
Mặc lại bộ độ rách rưới, Trần Thanh rời khỏi không gian, lẩn vào đám người đi trên đường. Đi được một đoạn, thấy một tòa nhà đề bảng “Khách Điếm Hảo Thực”, cậu bèn đi vào.
Chưởng quầy nhìn thanh niên đang đi về phía mình. Trang phục rách rưới, tóc tai rối bời, trên mặt lại quẹt đầy sình đất. Cũng may mà da thịt lộ bên ngoài của người này trắng nõn, chưởng quầy mới cười tươi tiếp đón, nếu không đã bị xem là ăn mày rồi đuổi ra khỏi cửa rồi.
-Chào khách quan. Ngài dùng bữa hay ở trọ ạ?
Trần Thanh đi đến bàn của chưởng quầy, gương mặt hiện tại quá thu hút, cậu vì đề phòng mà trét đầy đất cát lên. Cũng may là tửu lâu này không tống cổ cậu ra ngoài. Đối diện khuôn mặt tươi cười của chưởng quầy, cậu đơ mặt đặt một lượng bạc lên bàn.
-Cho một phòng trọ.
Chưởng quầy vội đáp ứng, rồi gọi một tiểu nhị dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547141/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.