Trần Thanh khoát tay từ chối ly trà của chưởng quầy.
-Quý tiệm cho là tôi nhỏ nên ép giá như vầy, sợ là chúng ta không tiếp tục được đâu.
-Ấy, ấy. – Đinh Tiến lực thành khẩn. – Buôn bán vốn là thuận mua vừa bán, khách quan nếu muốn có thể đưa ra cái giá mình muốn. Cần gì phải vội vã vậy. Vật phẩm này, ngoại trừ tiệm của tôi, những tiệm khác không dám cầm đâu. Ngài bây giờ đi ra, một vòng xong cũng quay trở lại đây, cần gì mất thời gian vậy.
Mặc kệ lời đe dọa của ông chủ, Trần Thanh vẫn quyết tâm đứng lên.
-Có tiệm khác chấp nhận hay không, phải thử mới biết. Nhưng tin là sẽ có một nơi nhận rõ được giá trị của nó.
Đinh Tiến Lực gấp quạt lại, gõ một cái mạnh lên bàn.
-Được, khách quan, tôi thích người quyết đoán như ngài. Vậy ngài cứ đưa ra một giá, chúng ta quyết định.
Trần Thanh mỉm cười, chơi với cậu à, ông già này chưa có cửa đâu.
-2000 lượng bạc.
-Cậu…500 lượng bạc. – Đinh Tiến Lực cắn răng.
-1800 lượng.
-800 lượng.
-1500 lượng.
Đinh Tiến Lực run tay, rít qua kẽ răng.
-1000 lượng bạc. Đây là giá chót mà tiệm của tôi có thể đưa ra rồi. Khách quan à, mỗi bên lùi một bước đi.
Trần Thanh đồng ý. Vốn dĩ cậu chỉ muốn 500 lượng bạc. Bây giờ được 1000 lượng là đã gấp đôi ý định ban đầu của cậu rồi. Mấy cái tượng này trong không gian cậu còn rất nhiều. Trong trung tâm mua sắm có một tiệm vàng bạc châu báu, đừng nói tượng vàng, thậm chí cậu còn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547140/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.