Chờ đến lúc Trần Thanh xử lý hết mọi chuyện trong không gian, đã là năm ngày sau. Dùng ý thức nhìn bên ngoài, đảm bảo không có sinh vật nào phát hiện chuyện lạ, cậu liền ra ngoài không gian. Trời nắng chói chang, xem chừng khoảng đầu giờ chiều, Trần Thanh chậm rãi đi trên đường. Chờ cậu đến được trấn trên thì trời cũng ngã bóng.
Mấy người trên đường ngó Trần Thanh chằm chằm, mặt đề phòng như thể cậu là phần tử xấu xa của xã hội. Cũng chẳng trách họ được, bây giờ Trần Thanh đang dùng một cái khăn tối màu vòng quanh cổ, cậu cố tình kéo cái khăn cao một chút, nó che kín từ mũi xuống cầm cậu, chỉ để lại đôi mắt đang nhìn ngang nhìn dọc. Đám người bên cạnh tránh xa, càng tạo điều kiện cho cậu tìm kiếm. Thật cảm ơn khi chữ viết của thời đại này giống y hệt chữ viết chỗ cậu, cho nên Trần Thanh dễ dàng tìm được tấm bảng “Tiệm cầm đồ Phúc Lai”.
Vâng, Trần Thanh muốn cầm “báu vật gia truyền”.
Hà Lai là chưởng quỹ của tiệm cầm đồ Phúc Lai. Ông có hơn hai mươi năm trong nghề, việc kiểm định vật thế chấp đã có thể gọi là kinh nghiệm đầy mình. Hôm nay, trong khi ông đang thống kê lại danh sách giao dịch trong ngày để chuẩn bị kết thúc công việc, thì có một thanh niên bước vào tiệm.
Người này thân thể ốm yếu, trang phục rách rưới, cũ kỹ, khuôn mặt bị quắn khăn che kín. Hà Lai năng tinh thần, sợ gặp phường bần cùng sinh đạo tặc.
Người càng đến gần, Hà Lai phát hiện đối phương chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547139/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.