Trần Thanh đương nhiên không chịu. Tưởng tượng một tảng sắt đè lên mặt mình, cậu đã thấy khó chịu rồi. Cho nên, Trần Thanh đồng ý với giá 60 lượng bạc. Để lại 10 lượng làm tin, Trần Thanh vui vẻ quay về phòng trọ.
Thợ rèn nhìn cậu hớn hở đi về, chỉ biết cười khổ. Chợt có một bàn tay vỗ lên vai hắn.
-Phương Bảo Địa. Tên keo kiệt nhà huynh sao nay lại phóng khoáng thế.
Gạt cái tay trên vai xuống, thợ rèn hay gọi là Phương Bảo Địa liếc nhìn người đứng sau.
-Huynh nói gì ta không hiểu?
-Không hiểu. – Người đó trừng lớn mắt. – Hôm trước ta nhờ huynh làm giúp một cái mặt nạ, huynh để ta chờ cả tháng trời. Còn chiếm của ta 1000 lượng bạc. Thế mà hôm nay, hai cái, là tận hai cái đấy, huynh chỉ lấy 60 lượng, đã vậy còn đưa liền vào sáng mai. Huynh nói đi, có phải huynh lừa ta hay không.
Phương Bảo Địa nhún vai.
-Chịu thôi. Nếu không thích thì huynh nhờ người khác làm đi.
Người đó nghiến răng.
-Hừ. Giang hồ ai chẳng biết đồ rèn của Phương huynh đây là tốt nhất. Gặp lúc tâm tình không tốt thì đừng mong được huynh rèn cho. Tên đó có phước không biết hưởng, còn giở giọng chê bai nữa. Haish…
Phương Bảo Địa cười cười.
-Chịu thôi. Ai bảo người ta là mỹ nhân.
-Cái gì mà mỹ nhân. Huynh đang đùa với ta à? Cái mặt bị vẽ như mặt mèo. Huynh nhìn đâu ra mỹ nhân?
Phương Bảo Địa không thèm nói với người kia. Kinh nghiệm nhìn người bao lâu nay, hắn chắc chắn khách hàng vừa rồi là mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547143/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.