Đầu trưởng thôn giật tưng tưng, mọi người nghĩ được thì làm sao ông có thể không nghĩ đến chứ. Vốn nghe Trần Thanh nói chuyện cáo trạng, ông thật sự có ý muốn bắt giam cậu lại. Nhưng thằng này cũng gan lì, còn bức ép cắn lưỡi tự sát. Đây là một mạng người đấy. Luật pháp Đại Hạ rất nghiêm, hàng năm đều có quan binh xuống từng thôn xóm kiểm tra dân cư và thu thuế đầu người. Bây giờ đột ngột mất một người, phải giải thích lí do mất tích.
Chuyện ngày hôm nay nhiều người biết như vậy, dù ông có dặn họ giữ miệng, nhưng nhỡ lúc nào đó lỡ miệng nói ra, thì cái ghế trưởng thôn của ông xem như mất, không chừng còn bị phán tội tất trách nữa. Thêm nữa nếu có người vì muốn chiếm cái ghế trưởng thôn của ông, cố ý đồn chuyện này ra, thì xem như là ông mất trắng. Chỉ vì hai vợ chồng Trần Dũng mà tạo thành uy hiếp cho mình, trưởng thôn không dại như vậy. Cho nên, ông bèn mở giọng đàm phán với Trần Thanh.
-Thằng ba Thanh. Vậy con muốn sao?
Xem chừng kế sách của mình đã thành công. Trần Thanh bèn chỉ vào vợ chồng Trần Dũng, giọng cứng rắn.
-Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai người bọn họ. Từ đây về sau, sống chết không liên quan.
-Thằng chó!
Bùi thị rít lên. Nhưng bà không dám hành động gì khác, mấy người ngoài cổng đang dòm lom lom trong đây. Chuyện ngày hôm nay, thế nào bọn họ cũng sẽ bàn lung tung cho xem.
-Tao không chấp nhận.
Xem chừng Trần Dũng đã lấy lại bình tĩnh, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547137/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.