Vì Từ Minh Hạo bị thương ở chân nên Lý Thạc Mẫn không thể không đối mặt với một vấn để khá khó xử, ấy chính là liệu tối nay cậu có nên tiếp tục chạy bộ nữa hay không. Mục đích ban đầu của việc chạy bộ này đúng là để tiếp cận Văn Tuấn Huy, nhưng điều kiện tiên quyết là có thêm hai bạn nhỏ Văn Tuấn Huy và Văn Tuấn Huy làm bình phong, nhưng tình trạng của Na Jaemin bây giờ chắc chẳng cần nói thêm, không đợi hết dẳm ba tuần thì còn lâu mới nhảy nhót bình thường được, mà Lee Jeno mấy hôm nay hớt ha hớt hải chạy lên chạy xuống lo lắng chắc cũng không còn tâm trí để có mặt đâu. Vì vậy trước mặt cậu đang có hai con đường, một là mình cũng lười theo Lý Thạc Mẫn luôn, nhưng người bị thương không phải cậu, người chăm sóc cũng không phải nốt, mà cái việc chạy bộ do chính cậu khởi xướng, bây giờ mới thực hiện một ngày đã bỏ cuộc có phải quá mất mặt không, con đường còn lại là tiếp tục thực hiện việc chạy bộ mỗi ngày, rủ Kim Mẫn Khuê cùng tập chung.
Trong tiềm thức của Lý Thạc Mẫn đang nói với bản thân rằng nếu cậu chủ động hẹn thì kiểu gì Kim Mẫn Khuê cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng cứ nghĩ đến việc mỗi lần hai người bọn họ cùng ở riêng một chỗ lại phát sinh mấy chuyện tệ hại là Lý Thạc Mẫn cảm thấy đau đầu. Tên kia chẳng bao giờ hành động như người bình thường cả, mỗi lần Lý Thạc Mẫn đứng cạnh hẳn ta là thấp tha thấp thỏm, đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/831154/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.