Cả một tiết học tiếp theo, Lý Thạc Mẫn hoàn toàn không có tâm trạng nghe giảng. Ông thầy đeo kính đứng trên bục giảng hăng say đến mức nước miếng văng tung tóe, còn cậu ngồi phía dưới này tâm hồn treo ngược cành cây. Cũng may mà bạn học ngồi đăng trước là kiểu người thích vận động, lưng hùm vai gấu nên ngồi xuống một cái là đã che khuất hoàn toàn cái thân bé bỏng của Lý Thạc Mẫn, giúp cậu tránh khỏi bí kịch bị mắng vì học được nửa tiết rồi còn không thèm mở sách giáo khoa ra.
Động tác lấy điện thoại khỏi ngăn bàn rối lại bỏ vào không ngừng tái diễn, mất hơn mười phút nữa mới khiến tâm trạng của Lý Thạc Mẫn bình tĩnh lại để nghiêm túc suy nghĩ xem mấy chữ kia của Kim Mẫn Khuê có bao nhiêu khả năng là sự thật.
Nếu như nói ngay từ đầu phán đoán của cậu là sai, cậu đang hiểu nhầm tên kia có ý với mình, vậy thì lúc cậu gửi bức ảnh đó, xét theo suy nghĩ của một thẳng con trai bình thường, đang tự nhiên mà nhận được cái thể loại ảnh giả bộ nũng nịu dễ thương của một thằng con trai khác hẳn là phải nuốt không trôi ấy chứ. Cho nên dù Kim Mẫn Khuê không thấy ghét nhưng tối thiểu cũng nên gửi một cái gì đấy để bêu riếu cậu. Ấy thế mà người nọ lại trả lời bằng thái độ bất thường như vậy, nếu nghĩ đơn giản thì mấy chữ kia của Kim Mẫn Khuê cũng có vài phần nghiêm túc.
Cho nên Lý Thạc Mẫn chủ quan nghĩ, hẳn là Kim Mẫn Khuê cũng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/831153/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.