Hậu quả của việc lười vận động chính là bị căng cơ tới mức toàn thân nhức mỏi, Lý Thạc Mẫn ỉu xìu rũ rượi sống sót qua buổi sáng ngày bằng cách hai tiết đầu và giờ ra chơi dành cho ngủ, đợi tới khi học được nửa tiết thứ ba bắt đầu buồn tè đến đỏ cả mặt. Chuông tan học vừa vang lên, cậu không đợi giáo viên ra khỏi lớp đã cuống cuồng lao như bay về phía nhà vệ sinh, vội vàng kéo khóa xả lũ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vội vã như vậy?”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh trêu ghẹo làm Lý Thạc Mẫn giật cả mình, tay run một cái suýt nữa thì bản cả nước tiểu lên tường.
Lý Thạc Mẫn quay đầu lườm con người đang thong thả kéo khóa quần bên cạnh, "Liên quan đếch gì đến cậu!"
Kim Mẫn Khuê chỉ cười không nói, ánh mắt vốn nhìn khuôn mặt đang tức giận của Lý Thạc Mẫn từ từ, từ từ rời xuống.
Phát hiện ánh mắt xấu xa kia, Lý Thạc Mẫn vội vàng dùng tay che lại, khẽ ho một tiếng đưa mắt quan sát mọi người xung quanh, thì thầm mắng,
"Nhìn vào đâu đấy tên kia!"
Kim Mẫn Khuê không hề bị động tác của cậu làm lay chuyển, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chăm vào hai tay của Lý Thạc Mẫn, cặp mắt sau thấu kính lúc sáng lúc tối.
"Nhìn em."
Nghe vậy Lý Thạc Mẫn vội vàng vẩy vấy cậu nhỏ của mình rồi cất về, nhanh chóng kéo khóa quần lên, định bỏ đi nhưng lại thấy không cam lòng, vì vậy hất cằm: "Sao hả, có phải đang hâm mộ của tôi lớn hơn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/831152/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.