Bị ôm cả quãng đường dài, đến đoạn chỉ còn cách ký túc xá khoảng 100m, Lý Thạc Mẫn dùng lực giãy giụa muốn nhảy xuống, cũng không thèm nhìn người nọ lấy một cái, cậu giữ nguyên bộ mặt đỏ ửng hấp tấp lao thẳng về phía tòa nhà ký túc xá, bất chấp việc hai chân như muốn nhũn ra chạy một mạch thẳng lên tầng bốn.
"Sao giờ mới về?" Bạn cùng phòng thấy Lý Thạc Mẫn mồ hôi đầm đìa bèn chọc chọc tay cậu, "Mày đi tắm nhanh lên, sắp đóng cửa đến nơi rồi."
Lý Thạc Mẫn đang bần thần ngồi trên giường Từ Minh Hạo bỗng đứng phắt dậy, cậu vội vàng cầm chậu rồi vơ vội quần áo và sữa tắm lao ra khỏi phòng như một cơn gió. Chỉ là lúc chân đang chuẩn bị bước ra ngoài, chẳng biết thần xui quỷ khiến thế nào mà cậu chạy tới ban công, Lý Thạc Mẫn giả bộ lơ đãng nhìn xuống phía dưới, sau đó hai mắt trợn tròn.
Bà mẹ nó, cái tên đứng như tượng gỗ dưới kia không phải là Kim Mẫn Khuê thì là ai?
Tuy trời tối thui, chẳng nhìn rõ nét mặt của hẳn nhưng Lý Thạc Mẫn vẫn chột dạ vội lùi lại trốn mất. Cậu cắn răng đi vào trong phòng đổi chậu thành thùng, xách thùng tới phòng vệ sinh cuối hành lang, vừa đi vừa cà nhắc. Đàn ông đàn ang, dội qua một lượt nước là được, tắm làm quái gì.
Lý Thạc Mẫn dội qua nước lạnh, lúc trở về phòng đèn cũng đã tắt nhưng chăn gối trên giường Từ Minh Hạo vẫn gấp gọn gàng như trước, người không thấy đâu. Lý Thạc Mẫn sốt ruột vơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/831151/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.