Tới ngày nhà trường tổ chức dã ngoại, Lý Thạc Mẫn dậy thật sớm trong tiếng ngáy vang trời của mấy đứa cùng phòng. Chải tóc, mặc áo sơ mi ca rô đang là mốt thịnh hành lúc bấy giờ, học theo mấy anh lớp trên không cài hai cúc áo, diện quần jean rách, đi giày trắng, cuối cùng còn xịt nước hoa của Từ Minh Hạo. 
Từ Minh Hạo vừa ngáp vừa dụi mắt rời giường đã thấy Lý Thạc Mẫn làm dáng trước gương. Thấy Từ Minh Hạo đi tới, bạn nhỏ nào đó còn cố tình hất hất tóc mái, "Thế nào, có đẹp trai đến phát khóc không?" 
Từ Minh Hạo đáp lại một câu 'gớm muốn chết' rồi bỏ vào nhà vệ sinh. 
Vừa đến địa điểm tập trung Lý Thạc Mẫn đã nghe thấy có người khen hôm nay ăn diện nhìn cũng ra gì phết nha, cậu mừng thầm trong lòng, nhất là lúc Phác Liên mặc một bộ váy trắng đứng ở phía đối diện tặng cho cậu một nụ cười. Lý Thạc Mẫn cảm tưởng mình sắp bay bổng lên đến tận mây xanh rồi, dường như còn có thể thấy được viễn cảnh hai người nằm tay nhau dạo bước trên con đường mòn ven hồ, còn người phải chứng kiến toàn bộ cảnh này là Từ Minh Hạo thì đang cảm thấy thật mất mặt, chỉ biết âm thầm quay đầu đi, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng rực. 
"Huy Huy!" 
Nghe được Từ Minh Hạo khẽ khàng gọi tên ai kia, Lý Thạc Mẫn lần theo ánh mắt bạn mình 
nhìn qua đã thấy ngay hai người đứng cuối cùng trong hàng ngũ lớp bên cạnh. Đều là trai đẹp cả, nguyên một đội ngũ lớn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-doc-chiem/250612/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.