Cứ như vậy, Chu Kỳ Lân nhận được thư báo trúng tuyển đại học nước ngoài, an tâm thoải mái ở nhà Cao Viễn Phong.
Buổi tối, hai người nằm ở trên một cái giường nhìn nhau không nói gì.
“Kỳ lân a ——” Cao Viễn Phong thở dài một tiếng.
"Ân." Chu Kỳ Lân trong lòng tràn đầy chờ đợi câu nói tiếp theo.
“...... Anh di chuyển qua được không? "Thực chật chội.
Chu Kỳ Lân đầu đầy hắc tuyến, ngược lại hướng Cao Viễn Phong dựa vào, một tay ôm lấy eo hằn: “Phải như vầy!"
Cao Viễn Phong liếc mắt xuống nửa người dưới hai người dán cùng một chỗ, nhất thời không nói gì.
Chú ý tới động tác của Cao Viễn Phong, Chu Kỳ Lân cũng liếc mắt xuống. Hai người đồng thời thu hồi tầm mắt, trong nháy mắt đỏ mặt đến vành tai.
“Khụ khụ, Kỳ Lân a, chúng ta. Vẫn nên tách ra ngủ thì tốt hơn, anh ——”
Ánh mắt Cao Viễn Phong không chớp nhìn chằm chằm lông mi dài gần trong gang tấc, môi truyền đến xúc cảm mềm mại. Hô hấp của Chu Kỳ Lân, hết thảy đều trở nên bình ổn, lúc này Cao Viễn Phong cảm thấy thế giới đều biến thành màu hồng phấn.
Chu Kỳ Lân xoay người nằm sấp trên người Cao Viễn Phong, một tay cởi quần áo hai người, đầu lưỡi chui vào khoang miệng đối phương đảo lọan.
Cao Viễn Phong cảm thấy hô hấp đều dồn dập, ôm lấy eo Chu Kỳ Lân, đầu ngón chân hai người ôm lấy nhau, truyền đến một trận ngứa ngáy quái dị. Đầu lưỡi Chu Kỳ Lân vẫn còn ở trong miệng hắn, hắn muốn cười nhưng không cười được.
Chu Kỳ Lân thu hồi đầu lưỡi, hôn lên trán Cao Viễn Phong, cúi đầu nhìn chăm chú ánh mắt của hắn hỏi: "Có thể không? ”
Có phải quá thẳng thắn không?
Cao Viễn Phong xấu hổ trả lời, hắn không thể nói: Em có thể tới thượng anh.
Cao Viễn Phong một tay bám lấy ót Chu Kỳ Lân đè về phía mình, ám chỉ rõ ràng như vậy Chu Kỳ Lân còn không rõ hắn chính là kẻ ngốc.
Chu Kỳ Lân chặn miệng Cao Viễn Phong, cởi quần áo hai người.
“Này ——”
Cao Viễn Phong quay đầu về phía sau, biết rõ Chu Kỳ Lân nhìn không được vẫn nhịn không được trợn trắng mắt, nén đau nói: "Đừng chọc loạn a."
Chu Kỳ Lân hôn lên gáy Cao Viễn Phong, nói: "Thực xin lỗi..." Thật ra hắn cũng không dể chịu.
Đều là lần đầu tiên của cả hai, căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi.
Buổi sáng tỉnh lại, Cao Viễn Phong cảm thấy hắn giống như bị người ta quất cả đêm, cả người đều khó chịu.
Chu Kỳ Lân chủ động đi mua đồ ăn, trước khi ra khỏi cửa gọi điện thoại cho mẹ hỏi thăm, mẹ Chu một bộ giọng điệu người từng trải: "Nấu chút cháo kê, cho thêm một ít táo đỏ.....”
Cao Viễn Phong ở một bên không nói gì ngưng nuốt: Hắn cũng không phải đến thân thích...
Chu Kỳ Lân cúp điện thoại, hôn lên trán Cao Viễn Phong liền ra cửa.
Chu Kỳ Lân mua một đống đồ đạc sau khi trở về, bị mắng một trận.
Nhìn động tác vụng về của Chu Kỳ Lân, Cao Viễn Phong mới phát hiện, thì ra có người chiếu cố cảm giác tốt đẹp như vậy. Vì Chu Kỳ Lân, khó chịu hơn nữa cũng đáng giá.
Sau khi ăn cháo xong, hai người dựa vào đầu giường, đầu kề nhau xem phim.
Bộ phim có đẹp đến đâu cũng không có cuộc sống mỹ mãn.
Mấy tháng sau, Cao Viễn Phong cùng Chu Kỳ Lân ra nước ngoài sinh sống, Chu Kỳ Lân mỗi ngày đi học về nhà, Cao Viễn Phong tìm được một công việc, hai người dựa vào nhau, cuộc sống cũng rất mỹ mãn.
Bốn năm sau, cả hai về nước tổ chức đám cưới.
Chu Kỳ Lân 22 tuổi mặc một bộ quần áo đuôi én màu đen, trước ngực đeo trâm cài họa tiết cánh thiên sứ, đứng trước thập tự giá, vẻ mặt tươi cười nhìn Cao Viễn được mẹ dắt vào.
Cao Viễn Phong, 30 tuổi, mặc âu phục trắng, đeo nửa cánh trâm cài, khoác tay mẹ đi vào thính phòng. Đây là yêu cầu của mẹ Cao, bà hy vọng tự tay giao con trai cho Chu Kỳ Lân.
"Kỳ Lân a, sau này Viễn Phong nhà ta giao cho con." Đem tay Cao Viễn Phong đặt ở trong lòng bàn tay Chu Kỳ Lân, mẹ Cao nói.
Chu Kỳ Lân trịnh trọng gật gật đầu: “Con sẽ chiếu cố tốt anh ấy.”
Cao Viễn Phong ở một bên nhìn hai người, lại nhìn khóe mắt ướt đẫm nước mắt của mẹ mình, bất đắc dĩ nghĩ: Mẹ, con kết hôn, không phải xuất giá......
Hai người đứng trước thập tự giá hướng về cha đỡ đầu.
Cha đỡ đầu hỏi Chu Kỳ Lân: "Chu Kỳ Lân, cậu có nguyện ý cùng Cao Viễn Phong kết làm vợ chồng, từ nay về sau bất luận giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay là khỏe mạnh, lão hóa hay là trẻ tuổi, cùng Cao Viễn Phong không rời không bỏ, vĩnh viễn bên nhau hay không?”
Chu Kỳ Lân nhìn Cao Viễn Phong, trả lời: “Tôi nguyện ý.”
Cha đỡ đầu hỏi Cao Viễn Phong: "Cao Viễn Phong, cậu có nguyện ý cùng Chu Kỳ Lân kết làm vợ chồng, từ nay về sau bất luận giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay là khỏe mạnh, lão hóa hay là trẻ tuổi, cùng Chu Kỳ Lân không rời không bỏ, vĩnh viễn bên nhau hay không?”
Cao Viễn Phong trả lời: “Tôi nguyện ý.”
Cha đỡ đầu: “Ta tuyên bố Chu Kỳ Lân cùng Cao Viễn Phong kết thành phu phu”
Cao Viễn Phong cùng Chu Kỳ Lân nhìn nhau, hai người khẽ hôn.
Mẹ Chu cùng Mẹ Cao ở một bên không ngừng lau nước mắt.
Tuy rằng khách khứa chỉ có người nhà của mình, nhưng cũng không ai thèm để ý, chỉ cần hai người sống tốt, những thứ khác cần gì phải để ý đây?
Ở trên đời này, có một loại người, bọn họ trời sinh bất đồng với người khác.
Khi họ ôm người yêu, họ cảm thấy nhịp tim gần đây.
Với những người yêu thích, bạn có thể mua đồ lót với nhau, mặc một bộ đồ với nhau và tắm với nhau.
Mỗi người đều trải qua trăm ngàn luân hồi mới may mắn làm người một đời, sao không vì mình mà sống?
(Kết thúc toàn văn)