Chương trước
Chương sau
Xuống máy bay, Cao Viễn Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Kỳ Lân đứng ở cửa ra. Đứa nhỏ chết tiệt này, không phải nói ở nhà chờ là được sao?
“Sao em không ở nhà ôn tập hở?” Cao Viễn Phong mới vừa tới gần đã bị Chu Kỳ Lân ôm chặt.
“Em muốn nhanh nhìn thấy anh.”
Mặt Chu Kỳ Lân dán lên Cao Viễn Phong cọ tới cọ lui, trong giọng nói rõ ràng ý tứ làm nũng.
—— em ở nhà chờ anh cũng có thể thấy anh đó
Cao Viễn Phong hiện tại đối với ý nghĩ của cậu nhóc càng ngày càng bất đắc dĩ. Đang muốn xoay người nói lời tạm biệt với giám đốc Cố, đã không còn bóng người nữa.
Hắn nhóng cao mũi chân, cuối cùng cũng nhìn thấy giám đốc Cố cao lớn đang đi ra ngoài, anh cau mày kéo hành lý, trong tay cầm điện thoại di động nhìn xung quanh, trên mặt dần dần lộ ra không kiên nhẫn.
Cấp trên nếu tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cao Viễn Phong là mẹ xen vào việc của người khác, máu sôi lên, lôi kéo Chu Kỳ Lân cùng vali đi đến bên cạnh giám đốc Cố, "Cố giám đốc, đang chờ người sao? Anh xem, hiện giờ đón cũng đã đi không sai biệt lắm, phỏng chừng anh ấy có chuyện gì chậm trễ, chúng ta đi trước? ”
Cố giám đốc nhìn đông nhìn tây đầu hơi dừng lại một chút, mất mát trên mặt chợt lóe lên, quay đầu thản nhiên nhìn Cao Viễn Phong: "Cậu đi trước đi. ”
Cao Viễn Phong còn muốn nói cái gì, Chu Kỳ Lân ở một bên lắc lắc tay hắn, miệng bĩu môi: "Chúng ta trở về đi. ”
  
Cao Viễn Phong nhìn gương mặt mất mát của Cố giám đốc, bất đắc dĩ tạm biệt: "Vậy tôi trở về trước. ”
Cố giám đốc chỉ gật gật đầu.
Trợ lý Tiểu Tỷ một bên đang làm tiểu trong suốt liếc mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm, nhướng mày chế nhạo nói: "Yo, thì ra cậu đã tìm được nơi thuộc về rồi nha.”
Cao Viễn Phong vừa nghe, mới phát hiện động tác của mình và Chu Kỳ Lân giờ phút này có bao nhiêu rõ ràng, nắm tay Chu Kỳ Lân cũng không phải nắm không được, chỉ đành ha hả cười ngây ngô, xem như là chấp nhận.
Chu Kỳ Lân ở một bên thấy Cao Viễn Phong ở trước mặt đồng nghiệp thừa nhận thân phận của mình, cười cong hai mắt, cao hứng hôn lên mặt hắn một cái, Cao Viễn Phong lập tức trừng hắn một cái, nhìn bốn phía.
Trợ lý Tiểu Tỷ vui vẻ “Phụt” cười, che miệng không hề cố kỵ nói với giám đốc: "Sau này anh phải đối xử tử tế với cấp dưới của anh nha, người ta chính là đồng loại giống anh."
Giám đốc Cố đứng bên cạnh ba người chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua bàn tay hai người đang nắm chặt, cũng không quan tâm đến cuộc đối thoại của ba người Cao Viễn Phong, hết lần này đến lần khác gọi điện thoại, tức giận trên mặt dần dần tụ lại, có xu hướng bùng phát.
Trợ lý Tiểu Tỷ thấy thế cũng không dám lên tiếng nữa, một khắc trước còn hi hi ha ha mặt thoáng cái trầm xuống, vẻ mặt không vui nói: "Thật sự là làm cho người ta không bớt lo”.
Lời này không giống như đang nói dới Cố giám đốc.
Cao Viễn Phong ở bên cạnh nhìn Cố giám đốc cùng trợ lý Tiểu Tỷ không kiên nhẫn bên bờ vực tức giận, nghĩ có nên cáo từ trước hay không, miễn cho bị lửa giận thiêu đốt, Cao Viễn Phong cười nói: "Ách —— giám đốc Cố, tôi liền trở về trước. Nói xong phất phất tay với giám đốc Cố, kéo Chu Kỳ Lân xoay người muốn đi.   
Cố giám đốc cúi đầu lại gọi điện thoại, lỗ tai dán vào điện thoại di động, cũng không nhìn Cao Viễn Phong, chỉ không yên lòng gật đầu.
Cao Viễn Phong đang lôi kéo Chu Kỳ Lân đi ra cửa, thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, là người yêu của giám đốc Cố. Từ xa đã thấy mồ hôi trên trán y và hai má ửng đỏ.
Người nọ nhìn bốn phía một lát, cuối cùng cũng đem ánh mắt dừng lại trên người mấy người bọn họ, do dự trong chốc lát chậm rãi đi tới bên này, trên mặt mang theo chút áy náy cùng một tia nơm nớp lo sợ không dễ phát hiện, xấu hổ cười nói: "Thực xin lỗi a, tôi có việc chậm trễ. ”
Lúc này giám đốc Cố mới chậm rãi đặt di động để bên tai xuống, nhìn chằm chằm người nọ, cũng không đáp lại lời xin lỗi của người nọ.
Người nam nhân kia nhất thời xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, cười cười với bọn họ.
Trợ lý Tiểu Tỷ vốn vì lý do giám đốc Cố mà đối với người nọ có chút bất mãn, cong khóe miệng: “Nha, cái giá lớn như vậy, làm giám đốc của chúng ta rầu thúi ruột.”
Người nọ vừa nghe, khẽ cười cười, nhìn về phía giám đốc Cố cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nói: "Cố Giản, thực xin lỗi, tôi thật sự có việc ——”
Cố giám đốc rốt cuộc có phản ứng: “Vì cái gì không nghe điện thoại?”
Thanh âm cứng nhắc, lại ẩn chứa sự tức giận thật bự.
“A?” Nam nhân kia vừa nghe, đột nhiên nhớ tới sờ sờ túi quần, cẩn thận nhìn về phía giám đốc Cố, "Quên mang theo ——"
Là núi lửa phải phun một lần mới thoải mái, bất kể là núi lửa chế hay núi lửa đang hoạt động.
"Cao Vị Nhiên, lại để cho em phát hiện anh không nghe điện thoại của em, em sẽ không bỏ qua cho anh!"
Giám đốc Cố cầm điện thoại di động, gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng có thể thấy được, ánh mắt hung hăng trừng nam nhân chột dạ trước mặt.   
Nam nhân xoa xoa tay, cúi đầu không rõ biểu tình.
Qua hồi lâu, Cao Viễn Phong đều cho rằng đêm nay sẽ đóng đô ở sảnh sân bay. Người nam nhân tiến lên lắc lắc tay giám đốc Cố, cẩn thận mở miệng nói: "Sau này sẽ không như vậy, em đừng tức giận nữa, ha? ”
Cố giám đốc không động đậy, tất cả mọi người đều nín thở.
Một lát sau...
Cố quản lý cúi đầu nhìn tay hai người, thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ cảm thấy không còn cách nào. Nắm lấy tay người nọ, dùng ngón tay cầm điện thoại di động lao mồ hôi đổ trên mặt người nọ, nói: "Được rồi, lần cuối cùng. ”
Nam nhân nghe vậy, nhẹ nhàng cười.
Trợ lý Tiểu Tỷ ở một bên rốt cục chịu không nổi sức màu hường của hai người, vung tay lên hào sảng nói: “Được rồi được rồi, mỗi người về nhà tìm mẹ đi", nói xong kéo vali lên rồi rời đi.  
Người nọ đối cố giám đốc cười cười, lại lấy thượng đồ vật đối Cao Viễn Phong cười nói "Không biết xưng hô như thế nào? ”   
Cao Viễn Phong mới phản ứng lại, vội vàng vươn tay nói: "Cao Viễn Phong. ”
Người nọ lại cười, buông đồ vật vừa muốn nắm lấy tay Cao Viễn Phong.
Bên cạnh vươn hai tay đem cánh tay hai người kéo về, cùng kêu lên nói:
“Trở về đi.”
“Trở về đi.”
Hai người xấu hổ quay đầu lại nhìn người phía sau, lại quay đầu nhìn nhau cười.
Cao Viễn Phong phất phất tay, cười nói: “Đi rồi.”
Về nhà, hắn vừa đóng cửa lại. Chu Kỳ Lân đã ôm lấy Cao Viễn Phong, làm nũng nói: "Em nhớ anh. ”
Cao Viễn Phong luôn đối với việc làm nũng của Chu Kỳ Lân đều hết cách, vội vàng vỗ vỗ đầu người nọ, an ủi nói: "Được rồi được rồi, về sau không đi lâu như vậy nữa. ”
Chu Kỳ Lân cười ha hả vừa nghe gian kế thực hiện thành công.
Cao Viễn Phong thở dài, thằng nhóc đáng chết này.
Vào bếp nấu cơm, cơm còn chưa xong, chuông cửa reo lên. Vừa mở cửa đi ra, là mẹ của Chu Kỳ Lân, trong tay còn mang theo một ít đồ.
Mẹ Chu thấy Cao Viễn Phong mở cửa cũng không có ý đi vào, ở cửa cười nói: "Tiểu Phong a, mấy ngày nay con không có ở đây ta đều đau đầu chết đi được, Kỳ Lân nhà chúng ta cả ngày la hét hận không thể rời khỏi con. Ha ha, cho nên ta liền đem hắn phó thác cho con, đây là đồ của Kỳ Lân. "*
Nói xong đem đồ trong tay bỏ vào trong phòng, cũng không đợi Cao Viễn Phong nói chuyện xoay người rời đi, lưu lại một mình Cao Viễn Phong ở cửa đang hỗn độn trong gió.
Lão tử không nuôi nổi con trai người đâuuuuuuuu!
  
Cao Viễn Phong ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hận không thể khóc cạn nước mắt.
Chu Kỳ Lân đi tới ngồi xổm xuống ôm lấy, vỗ vỗ lưng hắn, an ủi nói: "Tôi không quan trọng, tôi có anh là được rồi. ”
Cao Viễn Phong thật muốn ném hắn ra ngoài cửa sổ: Đm, nuôi con còn có thể dưỡng lão, hắn nuôi Chu Kỳ Lân là vì cái giề chứ?  
"Chu Kỳ Lân, em về nhà đi." Cao Viễn Phong không định lưu lại tai họa bên người, ý đồ đuổi Chu Kỳ Lân, "Em ở chỗ này đâu có thể đọc được sách chứ. Thi đại học là đại sự đời người, em qua loa như vậy, không học được đại học, sau này hai chúng ta biết làm sao bây giờ? ”
"Nhưng mà, không tham gia kỳ thi đại học, tôi cũng có thể học đại học nha." Chu Kỳ Lân nghiêng đầu, nhìn Cao Viễn Phong, tựa hồ không hiểu hành vi của Cao Viễn Phong khi đem thi đại học với việc vào đại học buột chung một chỗ."
“Gì?”
Chu Kỳ Lân không trả lời, vào phòng cầm tờ giấy đưa cho hắn: "A”
Cao Viễn Phong tiếp nhận, là thông báo trúng tuyển của trường đại học, xem thời gian là tháng trước.   
Chu Kỳ Lân! Em đang chơi tôi à? ”
Nghĩ đến đoạn thời gian đó, Chu Kỳ Lân lại ở nhà mình ăn ngon uống ngon, Cao Viễn Phong giận muốn bay màu.
"Là vì anh không có hỏi sao." Chu Kỳ Lân ngược lại hợp tình hợp lý.
Cao Viễn Phong nghe vậy, đột nhiên làm bộ muốn đánh hắn, sợ tới mức Chu Kỳ Lân chạy tán loạn khắp nhà, liên tục cầu xin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.