“Thân ái, chừng nào anh đến?" Đầu kia truyền đến thanh âm làm nũng của Chu Kỳ Lân. 
“Nhanh lắm, anh đang thay quần áo. Không nói nữa, xong liền ra cửa.” 
Cao Viễn Phong kẹp điện thoại di động, tùy ý gãi tóc, liền lấy hộp cơm giữ nhiệt lên, chạy như bay ra cửa. 
Ngày mai chính là ngày ngủ ngon cuối tuần, hôm nay rõ ràng hẳn là thứ sáu vui vẻ, Cao Viễn Phong lại chỉ có thể vội vàng nấu cơm, đưa cho lão công tăng ca của mình. Không có biện pháp, là một *tiểu mao đầu mới vào công ty, Chu Kỳ Lân muốn nắm lấy cơ hội biểu hiện nhiều là bình thường. Hơn nữa, đó là những gì hắn muốn thấy. 
(*)Thông thường cụm từ này dành chỉ (nam) thanh niên, tính tình bồng bột,...thấy cái mới muốn nếm mùi (ờ theo tui hiểu, sai thì mọi người để lại cmt nha) 
Nói đến chuyện tìm việc làm sau khi tốt nghiệp, Cao Viễn Phong thật sự không rõ trong đầu đứa nhỏ kia đang suy nghĩ cái gì, để cho doanh nghiệp nhà nước đại danh đỉnh đỉnh không đi, nhất định phải đến công ty của hắn tìm một chức vị chuyên nghiệp không quá đối xứng. Mặc dù công ty của ông cũng là một doanh nghiệp lớn nổi tiếng, tất cả các khía cạnh là rất tốt, nhưng phương hướng phát triển của công ty cùng chuyên môn của Chu Kỳ Lân quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Chu Kỳ Lân vào nơi này có thể nói là không có đất dụng võ. 
Nhưng Chu Kỳ Lân hoàn toàn mặc kệ những thứ này, uy hiếp, đe dọa khuyên bảo đối với Cao Viễn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-cuong-theo-doi/1302354/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.