Vân Xuyên ngẩn ra nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lạc Hằng phóng đại trước mắt mình, thân thể cứng đờ không biết nên làm gì cho phải.
Khóe miệng nhận được một cái hôn nhẹ như lông chim rơi xuống, Lạc Hằng không có ý muốn tiến sâu hơn, cũng… không có cách nào tiến sâu hơn.
Vân Xuyên vươn tay đẩy ngực anh, trên mặt mang theo sự kinh hoảng không biết phải làm sao.
Lạc Hằng không nghĩ tới anh sẽ xảy ra gì đó với Vân Xuyên, ít nhất không nên là hiện tại— thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, Lạc Hằng thậm chí còn chưa từng nghĩ tới sẽ bày tỏ tình yêu thầm kín này.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên ngực mình, vết đỏ do bị cửa cuốn kẹp phải vẫn còn đó, hai dấu vết rõ ràng in trên ngón tay Vân Xuyên.
Anh duỗi tay sờ sờ, lại nhìn thấy Vân Xuyên ngập ngừng né tránh.
Nhưng mà Lạc Hằng không định để Vân Xuyên lại tránh đi lời nói sau đó. Anh dùng mu bàn tay áp vào gương mặt Vân Xuyên, làm cậu không thể dời tầm mắt.
“Nhìn tôi, Vân Xuyên, nhìn tôi.”
Vân Xuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh rồi hoảng loạn dời đi, nhưng cậu tò mò anh muốn nói cái gì, con ngươi mơ hồ xoay hai vòng cuối cùng vẫn dừng lại trên mặt Lạc Hằng.
“Tôi không tính nói cho em tại sao lại đánh nhau với mấy người kia, là vì tôi cảm thấy đó là việc của mình, mặc kệ nguyên nhân là gì, tôi đều không muốn em phải áy náy vì nó. Nhưng nếu em nhất định muốn biết thì tôi cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-may-nho-ngoan-ngoan/368197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.