Vân Xuyên lo lắng lật qua lật lại vòng tay.
Cái vòng này làm bạn với cậu đã nhiều năm mà chưa bao giờ hỏng. Cậu cũng cực kỳ để ý tới nó, ngay cả sạc điện cũng phải sạc thật cẩn thận. Mang theo nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc hư pin ra, thì vòng tay này không còn vấn đề gì.
Nhưng mà bây giờ…
Vòng tay mở lên không được, đèn báo nguồn điện không hề phản ứng, di động và cửa tiệm cà phê liên kết với vòng tay cũng không làm vòng tay rung lên được.
Vân Xuyên ngồi trong tiệm, trong lòng ngơ ngác.
Cậu ngồi ở quầy thu ngân, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa tiệm, sợ bỏ lỡ khách hàng ra vào.
Liên kết giữa cửa với vòng tay, không lâu trước đó mới được Lạc Hằng sửa lại. Khoảng thời gian trước mình rõ ràng đã quen nhìn chằm chằm cửa mọi lúc quan sát khách hàng đến rồi đi…
Vân Xuyên chán nản nằm lên bàn, trong lòng khô cằn.
Đều nói từ giàu biến thành nghèo khó, hoá ra là sự thật.
Vừa khẩn trương vừa mờ mịt vượt qua ba tiếng đồng hồ không có vòng tay, lúc 9 giờ Vân Xuyên đóng cửa tiệm, dọn dẹp xong rồi chậm chạp trở về nhà.
Mấy ngày nay Vân Vân không ở đây, một mình sinh hoạt đơn giản nhưng buồn tẻ. Tuy nói khi bà ở nhà hai người chỉ có thể giao tiếp trong im lặng, nhưng bà đi rồi Vân Xuyên mới phát hiện. Hoá ra thói quen yên lặng sinh hoạt cũng có lúc đột nhiên trở nên khó có thể chịu được.
Sau khi về đến nhà, Vân Xuyên đi tìm hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-may-nho-ngoan-ngoan/368198/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.