Trên đường trở về bọn họ chia ra ngồi hai chiếc xe, nhóm luật sư đi một chiếc về thẳng công ty, Lạc Hằng dẫn theo Vân Xuyên ngồi trên Cayenne của mình.
Trong đầu Lạc Hằng còn đang nghĩ về lời nói vừa rồi của cảnh sát kia, nhưng Vân Xuyên không để ở trong lòng, cậu quan tâm Lạc Hằng có bị thương không hơn.
Nhưng mà đoạn đường từ đồn công an về Hỏa Thiếu Vân ngắn quá đi mất. Vân Xuyên còn chưa kịp cẩn thận quan sát xem Lạc Hằng rốt cuộc có bị thương ở đâu không thì xe đã dừng.
Vân Xuyên bước xuống xe, hoảng loạn kéo Lạc Hằng chạy vào tiệm.
Lạc Hằng giúp cậu kéo cửa cuốn bên ngoài, hai người cùng nhau đi vào.
Vân Xuyên vừa gõ chữ vừa pha cà phê cho anh, hai tay vô cùng bận bịu.
[Rẽ phải ở cuối con đường này cuối sẽ có một tiệm thuốc, anh muốn mua một chai Povidone (thuốc đỏ) hay băng cá nhân không? Anh thật sự không bị thương sao?]
Lạc Hằng nghĩ thầm, vết thương có thể nhìn thấy hẳn là không có, nhưng mà có thể nói ra là mình đánh người đến mức nắm tay hơi đau à…
Cuối cùng vẫn muốn giữ lại ấn tượng đáng tin cậy ở trong lòng Vân Xuyên, Lạc Hằng lắc đầu, cũng không muốn để cậu bận thêm, nói: “Thật sự không sao mà, nãy giờ cậu hỏi rất nhiều lần rồi.”
Dứt lời, anh mở lòng bàn tay ra đặt trước mặt Vân Xuyên, “Cậu nhìn đi, thật sự không có gì hết.”
Vân Xuyên buông cái ly trong tay, bước tới chỗ Lạc Hằng nhìn tay anh.
Đúng thật là không có bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-may-nho-ngoan-ngoan/368196/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.