Trở lại Nhạc phủ, bọn hạ nhân thấy trên tay bọn họ xách một đống túi lớn túi nhỏ đều khẽ cười, Bảo Nhi cũng cười đáp lại. 
“Cô cô, con đã về.” Bảo Nhi mang theo đồ nhảy chân sáo về phòng, gặpNhạc Kiến Thần đang ở đấy, liền cười vấn an, “Chào Nhạc ca ca.” 
“Bảo Nhi, sao muộn như thế mới về? Đi chỗ nào chơi?” Trần phu nhân kéo Bảo Nhi ngồi xuống. 
“Ngắm sông Tần Hoài ạ, tiện đường đi dạo chợ ở khu Phu Tử miếu, côcô, người xem, bọn con mua thật nhiều đồ đẹp lắm, à, đúng rồi, cái này,còn có thức ăn ~~~” Bảo Nhi vừa nói vừa mở mấy gói giấy dầu ra. 
“Bảo Nhi à, có phải con khuân cả cái chợ về không đấy?” Trần phu nhân nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay Trần Mục Phong đang bước vào cửa, nhíumày hỏi. 
“Rất đẹp ạ, cô cô.” Bảo Nhi cười tủm tỉm khoe, “Cô cô, người xem, bọn con nặn tượng đất đó nha!” Bảo Nhi cao hứng bừng bừng mở cái hộp lớnkia ra, lấy ra mấy pho tượng đất nho nhỏ đủ mọi màu sắc. 
“Giống con lắm đó, cô cô, có phải rất dễ thương không ạ?” Bảo Nhi giơ tượng đất lên hỏi. 
“Dễ thương thì cũng dễ thương, nhưng sao lại nặn nhiều như vậy chứ?” Trần phu nhân nhìn một chút, tổng cộng mười mấy bức lận. 
“Nhà chúng ta có bảy người mà, mỗi người một pho ạ!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói, “Cô cô, người chọn con đẹp nhất trước đi.” 
“Là Bảo Nhi thì đều đẹp.” Trần phu nhân cầm lấy một bức xem “Của Mục Phong ~~~ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330861/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.