Ngoài cung có con sông nhỏ, lúc Vũ Khác tới,ở đó có loạt chiến mã vừa từ chiến trường xuống. Phía xa đôi ba binh sĩ tản mác, dưới sông sáu bảy nam tử cánh tay để trần ra sức làm việc, hạt nước bắn lên chảy dọc xuống từng giọttheo bắp thịt màu bánh mật. Ta đờ đẫn nhìn, Vũ Khác lạnhlùng chế nhạo: “Lau nước miếng đi!”
… Thật ra chẳng qua ta cảm thấy mấy thanh niên để trần cánh tay kia trông hơi quen mà thôi.
Ta vốn rộng lượng không thèm chấp nhặt, khinh thường câu khiêukhích ác ý này của Vũ Khác, cướp lấy dây cương ngựa trong tayhắn, khẽ mỉm cười: “Ta giúp tướng quân đi tắm cho ngựa.” Rồilội nước lướt qua trước mặt đám người kia.
Bọn họ trông thấy ta, bầu không khí như lắng đọng trong giây lát, ai cũnglàm bộ ra sức kì cọ ngựa, trong đó một nam tử trẻ tuổi dángcao gầy cất lời khó hiểu: “Ô! Ta còn tưởng ai chứ, thì ra làQuảng Vũ tướng quân à. Chả mấy khi tướng quân rảnh rỗi tới đây tắm cho ngựa.”
Bên cạnh có người nhỏ tiếng khuyên nhủ: “Tô Nhân, đừng nhiều lời! Ngươi tưởng đây là Đại Trần chắc?”
Cái tên này chợt nổ tung trong đầu ta, dường như khung cảnh nào đóđang hiện lên sinh động, ta gượng cười: “Cái đó… Quảng Vũ tướng quân là ai?”
Người tên Tô Nhân kia giọng châm biếm: “Quảng Vũ tướng quân An tiểu lang của Đại Trần, ngươi còn giả ngốcư?” Ý khinh thường thoáng nghe là biết.
Trong nháy mắt,ta cảm thấy máu trào lên, trăm ngàn con ngựa phi rầm rầm trongđầu, vô số suy nghĩ chồng chất hỗn loạn ập đến, toàn thâncứng đờ như rơi vào hố băng, đã có lời giải thích cho nhữngánh mắt kì quái mà ta phải chịu đựng suốt thời gian qua khi ở trong doanh trại và đông cung Đại Tề. Ngỡ ngàng nhìn quanh, bốn phía lác đác quân lính mặc quân phục nước Tề đang đứng bên bờ cách đó không xa chăm chú quan sát người này làm việc.
Thấy họ dừng lại, một binh sĩ cầm roi từ xa quát: “Làm mau lên! Dám lười hả?”
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội, không hiểu tại sao hắn đột nhiên giận dữ đến thế.
Hắn càng điên tiết hơn, lập tức kéo quần ta lên, ta vừa la lên mộttiếng, đã bị hắn tóm chặt cánh tay, sau đó… Ta ngạc nhiên phát hiện chỗ mình đang bị chảy máu còn có mấy vết sẹo rõ rệt…Nhưng nó xuất hiện từ bao giờ, bị thương ra sao, ta hoàn toànkhông nhớ.
Phượng Triều Văn cũng ngẩn người nhìn vếtthương trên đùi ta, “Thì ra những vết sẹo trên chân nàng đều dolàm vậy mà có?” Hắn ngẩng đầu tha thiết nhìn ta, dường nhưnỗi băn khoăn suốt bấy lâu đã được giải đáp.
Ta không thể nói rõ thứ ẩn giấu trong ánh mắt ấy, nhưng ta tin chắc từng có người nhìn ta như thế.
Ta chỉ vào mặt hắn, thốt ra một câu: “Điện hạ, người xem người xem, người càng ngày càng giống cha ta…”
Gương mặt anh tuấn của hắn trở nên xám xịt, lấy bông thuốc mạnh tay băng bó cho ta, càng về sau động tác càng nhẹ nhàng hơn nhưngmặt vẫn cứ u ám.
Ta đành an ủi hắn: “Thật ra điện hạ chắc chắn trẻ trung anh tuấn hơn cha ta nhiều…”
Ánh mắt hắn nhìn ta như muốn giết người!
Song, ngày hôm sau ta vẫn bình an vô sự chuồn ra khỏi trướng soái, sống thật không dễ dàng.
Trước kia ta không rõ chân tướng, sau đêm qua đầu óc đã dần sáng tỏ,tuy chưa thể nhớ lại toàn bộ quá khứ, nhưng trơ mắt nhìn nướcmất nhà tan cũng chẳng phải việc đáng vui mừng gì. Kỳ thựcchuyện giết địch trước trận chiến chẳng liên quan đến tù binhnhư ta là bao, nhân khi Phượng Triều Văn xuất chinh, ta đã tìmthấy nơi giam nhốt tù nhân.
Lính canh hiển nhiên từngnhìn thấy ta xuất hiện khắp nơi cùng Phượng Triều Văn nên khônggây khó dễ cho ta lắm. Lúc vào trong, mười mấy nam tử trẻ tuổi đang cãi nhau ầm ĩ, họ đánh cược xem cuối cùng là Đại Trầnhay Đại Tề thắng, sự hào hứng sôi nổi này hoàn toàn khônggiống với kẻ sắp nước mất nhà tan, ta thấy rất ngạc nhiên.
Sao vẫn có người giống hệt ta, dám trơ mặt vô liêm sỉ sống trêncõi đời này, chỉ quan tâm đến miếng cơm manh áo của mình?
Tô Nhân nhìn thấy ta nhanh nhất, lập tức gào lên: “Triệu Dũng, Triệu Dũng, con khỉ phản quốc của ngươi đến rồi!”
Ta liền bị một nam tử cường tráng kéo qua, rồi bị hắn ấn ngồi xuống bên cạnh.
Hắn quan sát ta một lượt kĩ càng từ trên xuống dưới, cuối cùngthở dài: “Thôi thì vẫn còn sống, khí sắc khá tốt, ngoài việc hơi hồ đồ chẳng biết ai là ai ra thì cũng không có bệnh tậtgì.”
Ta chợt nghĩ, vốn dĩ kẻ phản quốc phải vô cùngthấp thỏm không yên, nhưng trông thấy họ đối xử với ta như vậy,ta lại cảm thấy việc không có phẩm hạnh, không có tình yêunước kia cũng chẳng phải khuyết điểm gì mất mặt.
Làmmột kẻ bị đồng loại bài xích, không chịu theo số đông cần códũng khí to lớn lắm, còn ta chẳng phải kẻ dũng cảm kiểu đó,cứ nên cẩn thận sống trong số đông thì an toàn hơn.
Người ngồi trong trướng bỗng đập bàn ghế, cười nắc nẻ như được mùa.
Chắc bởi ta ở trong trướng của Phượng Triều Văn quá lâu, chẳng quantâm thế sự, nên không biết mất nước cũng có thể mất trong vuisướng thế này.
Bản thân ta trơ tráo đến hết nước hếtcái, chẳng có lòng trung quân ái quốc thì thôi, sao ở đây còncó một đám khốn nạn không chút phẩm hạnh thế này?
Ta tổng kết hai chiêu thu phục tù binh của Phượng Triều Văn.
Không thể không nói, những hànhvi đối xử của Đại Tề với tội phạm chính trị lần này đạtđược hiệu quả rõ rệt, thậm chí trong hai trăm năm dựng nướccủa Đại Tề đều làm theo quốc sách điều họ về nông thôn tiếpnhận giáo dục cải tạo của bần nông và trung nông, cảm nhận sự khó khăn của nhà nước trong việc chăm lo chuyện đồng áng củabách tính, quan với dân như cá với nước.
Một trong sốnhững người từng trải nghiệm là Triệu Dũng xúc động nói, saukhi cải tạo, hắn đã không còn muốn chết, hận không thể mọccánh bay về quê nhà cày cấy ba mẫu sáu phân đất nhà mình.
Hắn là người chất phác.
Tô Nhân thì khá hà khắc: “Tề thái tử nham hiểm gian xảo, dùngcuộc sống yên ổn ở kiếp này làm dao động lí tưởng chúng tatheo đuổi: Trung quân ái quốc nguyện hy sinh vì điều mình tintưởng! Hắn đúng là tên tiểu nhân!”
Ta vung một cước đá hắn: “Vậy sao giờ ngươi không đi chết đi?”
Hắn ra vẻ nghiêm túc than thở: “Nghĩ đến nhà họ Tô ta đây tám đờibần nông, chín đời độc đinh, cha già tuổi cao sức yếu, hươnghỏa lụi tàn, muốn chết đến đâu cũng phải cưới một thiếu nữxinh đẹp về sinh con đẻ cái kế thừa hương hỏa rồi mới chếtđược!”
Ta: “…”
Sao người không thừa nhận rằng mình ham muốn mỹ sắc luôn đi?
Vì Hoàng Giới tướng quân tính tình cương trực, coi danh tiếng làthứ phù phiếm, nên con em bần hàn xưa nay đều thích đầu quândưới trướng hắn, bởi vậy trong quân đội của hắn phần nhiều là con em dân nghèo do chiến tranh liên miên, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bèn tham gia quân đội, đặt cược cái đầu mình để đổimột miệng ăn. Trái lại, con em quý tộc không chịu nổi cách trị quân nghiêm khắc, sớm đã tìm cách luồn cúi chuyển đi nơi khác. Vì vậy dù bị bắt làm tù binh nhưng tướng sĩ trong doanh trạivạn người một lòng đánh đổ quân Tề.
Bách tính cácnước mà quân Tề từng càn quét hiện nay đều mang họ Tề, an cưlạc nghiệp, hái chè trồng dâu, có ai là không muốn kiếm miếngcơm ổn định chứ?
Buổi tối sau khi tiếp nhận giáo dục cải cách trở về quân doanh Đại Tề, Hoàng Giới tướng quân đã tự sát.
Hoàng Giới tướng quânmột đời trung quân ái quốc, chinh chiến nơi sa trường, song đấutranh bè phái trong quân đội rất kịch liệt, không hề thua kémtriều đường. Trên triều Thái hậu thao túng, văn thần võ tướngkhông ai nhường ai, Tiểu Hoàng đế lại quá hồ đồ. Bách tínhnộp thuế nhiều hơn hẳn nước Tề, ăn không đủ no, nhân gian oánthán người cầm quyền, trong vòng hai mươi năm sau, thiên hạ ĐạiTrần chẳng còn chút hy vọng.
Ông cũng xuất thân bầnhàn, nên trung với vua hay hiếu với dân, quả thực tiến thoáilưỡng nan, thà cắt cổ tự sát cho xong, chết là hết.
Cũng không biết Phượng Triều Văn thật lòng kính trọng người nhưHoàng Giới tướng quân, hay chỉ vì để những tù binh này khôngsinh lòng phản trắc mà cử hành tang lễ trọng thể cho ông. Khiđó ta đang mơ hồ dưỡng thương trong trướng soái của Phượng Triều Văn, chẳng được tận mắt chứng kiến, nhưng hàng vạn tù binhtừng tham dự tang lễ đã thay đổi hẳn cách nhìn về PhượngTriều Văn, mặc dù chưa từng có ý nghĩ sẽ quay đầu theo địch,song lại an phận làm tạp dịch trong doanh trại, đều một lòngđợi ngày nhất thống thiên hạ, được về quê làm ruộng.
Tề Thái tử đã nói, phàm là người lao dịch trong doanh trại, chỉcần thiên hạ nhất thống sẽ được phân ruộng cày cấy trồng trọt theo số thành viên trong gia đình, đủ để họ sống no ấm.
[1] “Giấc mộng kê vàng” hay còn gọi “Hoàng lương nhất mộng” bắtnguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế thời Đường.Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư một hôm nhânchuyến đi chơi, anh ta vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủquán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ sinhcon, được làm quan, hưởng phú quý và cuộc sống sung sướng annhàn ấy kéo dài đến lúc chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Câu chuyện muốn nói rằng: Đời người như giấcmộng, tất cả sang hèn giàu nghèo đều là ảo mộng hư vô.
Trong mơ nước chưa mất, nhà chưa tan, cha cũng chưa qua đời.
Trong mơ ta từng được người khác sủng ái cưng chiều, dễ dàng hứa hẹn trọn đời trọn kiếp.
Trong mơ hắn cầm tay ta, lau mồ hôi trên trán ta, xua đi cho ta cơn ácmộng, làm tan chảy trái tim lạnh giá của ta bằng cơ thể mình.
Tuy hắn ngang ngược bá đạo, lại thường cau có trách mắng ta, đấuvõ mồm với ta chưa từng nhượng bộ, nhưng ta nhớ rõ sự ấm ápnơi đầu ngón tay cùng sự dịu dàng trong đôi mắt hắn…
…Giọt lệ chầm chậm lăn dài, ở nơi mà hắn không nhìn thấy, giọt lệ rơi xuống chiếc gối trúc mà ta và hắn vẫn cùng nằm…
… Coi như trước giờ ta không nhận ra mặt tốt của hắn.
Ta giả bộ như mới tỉnh dậy, mơ hồ duỗi tay ôm chầm lấy cổ hắn, kề sát môi mình chạm lên môi Phượng Triều Văn.
Hắn sững sờ, vội vàng hôn lại, bàn tay chu du sau lưng, ôm chặt tavào cơ thể đang trần trụi của mình. Dường như trong lồng ngựchắn có một mồi lửa, luồng nhiệt xuyên qua lớp da, sưởi ấmtrái tim trong ta.
Ta chủ động cởi áo, thân mật với hắn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta liền hiến một kế sách cho Phượng Triều Văn: Để ta vào thành chiêu hàng.
Ánh mắt hắn chất đầy lo âu: “Nàng sẽ không một đi chẳng quay về chứ?”
Ta mỉm cười vỗ vai hắn: “Thái tử điện hạ ngốc đấy à? Đại Trần đã bị mười vạn kỵ binh của người bao vây kìm kẹp, nếu ta màmọc cánh bay đi được thì Hoàng đế Đại Trần đương nhiên cũng có thể?”
Xưa nay hắn rất tin tưởng vào đội kỵ binh củamình, khóe môi hơi cong, nét mặt không còn cau có: “Cũng phải.Hiện giờ có lẽ đến một con ruồi còn không bay ra khỏi ĐạiTrần được.”
Hắn đích thân chọn một trăm kỵ binh hộ tống ta đến kinh đô Đại Trần.
Ta đứng dưới thành, tâm trạng hỗn loạn, hướng về phía tường baokêu gọi địch đầu hàng. Vì ta cứ đinh ninh cha con Yến gia chắcchắc sẽ mở cổng thành để mình vào, nên không hề lo lắng hômnay không gặp được Tiểu Hoàng.
Ờ thì ta cũng biết mình ngốc, có điều giờ không phải lúc bàn cãi.
Ta theo Yến Bình vào cung một cách thuận lợi, gặp được Tiểu Hoàng tại Trùng Hoa điện.
Khi đó nó đang ngủ say như heo, hơn nửa năm không gặp, nhìn béo lêntrông thấy. Có thể dễ dàng nhận ra chiến tranh chưa ảnh hưởngtới chất lượng cuộc sống trong cung.
Ta dùng hai tay rasức nhéo má nó, nó giật mình tỉnh mộng, nhảy xuống khỏi long sàng, đi chân đất trong điện, gào to: “Quân Tề đánh vào cungrồi? Quân Tề đánh vào cung rồi?”
Ta chợt thấy cảm thông với thằng bé mập này.
Dù trời long đất lở, nước mất nhà tan thì có can hệ gì tới một đứa bé?
Có lẽ nó chỉ cần cơm no ba bữa, có thịt ăn, có chỗ ở, được ngủ ngon như trước mà thôi.
Ta cùng Tiểu Hoàng ngồi tại lầu ba của Cẩm Tú các, nghe tiếngcổng thành bị tấn công từng hồi, nước đã rơi vào tay giặc,ngai vàng mà Đại Trần gìn giữ mấy chục năm hôm nay đã đến hồi kết. Quân Tề rất nhanh đánh vào Hoàng thành, kỵ binh hí vang,chắc đã đến cầu đá nhỏ bên kia rừng bích đào rồi.
Nó nhai nhai miếng bánh, cố sức nuốt trôi, tha thiết nhìn ta:“Tiểu Dật không lừa ta chứ? Sẽ không thiêu chết ta chứ?”
Ta đau đầu lườm nó, thấy trên gương mặt béo tròn kia toàn là sựỷ lại mù quáng. Nước mắt buồn bã còn chưa lau khô, nó đã rưng rưng lệ hoa mỉm cười, vỗ vỗ hai bàn tay béo trắng hết sức vui vẻ: “Chỉ cần Tiểu Dật chịu đưa ta đi là được, ta sắp bị mẫuhậu làm phiền đến chết rồi…”
Hai ngày nay ta ở TrùngHoa điện cùng Tiểu Hoàng, chuyện nước nhà nguy nan đặt lên hàng đầu nên hình như ta quên mất Thái hậu. Tiểu Hoàng tuy hơi ngốc, nhưng giờ ta cuỗm con trai bà ấy đi mất thì thật có lỗi vôcùng!
Song, Thái hậu sống hay chết đều do bà ấy tự quyết, chẳng liên quan gì tới ta.
Ta châm bó đuốc chuẩn bị sẵn trong tay, xoa xoa mái tóc đen mềmmại trên đầu nó, “Bệ hạ ngoan ngoãn ở đây đợi thần, một látnữa thần quay lại.” Sau đó chạy xuống lầu đốt đống củi chấtcao xung quanh, tiện tay đóng chặt cửa lại rồi nhích từng bướclên lầu ba, Tiểu Hoàng còn đang đợi ta.
Nó thấy ta quayvề, thân hình mũm mĩm chạy tới níu chặt tay áo ta, gương mặthiện lên nụ cười hạnh phúc: “Lần này Tiểu Dật không bỏ mặcta. ngươi đi mất suốt nửa năm nay làm ta sống thật vất vả.”
Ta cười khanh khách, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trêu nó: “Bệhạ ngày ngày ngồi trên điện Kim Loan ngủ gà ngủ gật, có gìmà vất vả? Người vất vả là thần đây này!”
Nànglà cháu bên nhà ngoại của Thái hậu nương nương, nghe nói cậucủa Tiểu Hoàng chỉ có một đứa con gái nên yêu thương hết mực.Chỉ là mặc dù lúc bình thường nàng không thích Tiểu Hoàngngốc nghếch, cũng không đến nỗi ra tay nhẫn tâm như vậy chứ?
Tiểu Hoàng mếu máo: “Mẫu hậu bắt ta lấy tỷ ấy, đưa tỷ ấy vàocung làm Hoàng hậu. Tỷ ấy lần nào cũng mượn cớ thỉnh an vàocung véo ta, còn lén lút mắng ta là thằng ngốc… nhưng bây giờtốt rồi.” Nó thiết tha nhìn ta: “Sau khi Tiểu Dật đưa ta đi, tasẽ không cần lấy tỷ ấy nữa, kệ tỷ ấy sau này muốn lấy aithì lấy, muốn véo ai thì véo!”
… Bệ hạ của thần à, đây chắc không phải chuyện chính mà người quan tâm đấy chứ?
Trong lúc chúng ta trò chuyện, lửa cháy rừng rực, hơi nóng cạnhcửa sổ tạt vào mặt. Ta nắm tay Tiểu Hoàng chuẩn bị xuống lầu dưới, chỉ nghe tiếng vó sắt như sấm rền càng ngày càng gầnthêm. Người dẫn đầu áo bào bay phấp phới, vó ngựa đạp lên hoacỏ, trong nháy mắt đã đến trước Cẩm Tú các. Người đó ngẩngđầu nhìn thấy Tiểu Hoàng đang đứng sát ta bên cửa sổ, gươngmặt anh tuấn bỗng tái mét, giọng dứt khoát: “An Dật, nàngtrèo lên đó làm gì thế!”
Ta nghĩ, ít nhất thì giâyphút này, Thái tử Đại Tề Phượng Triều Văn đã quan tâm đến sựsống chết của ta. Sau màn lửa cháy rừng rực, ta cười vô cùngthoải mái: “Hơn nửa năm nay được Thái tử điện hạ chiếu cố. AnDật cảm kích khôn xiết. Xin đa tạ người, An Dật phải từ biệttại đây, hãy bảo trọng!”
Lối văn chương kiểu cách nàyđã lâu ta không dùng tới nên không quen lắm. Thật ra điều ta muốn nói hơn là: “Từ giờ ta và người đường ai nấy đi, đến chếtkhỏi phải gặp lại! Ngươi đừng tìm đủ mọi cách lừa gạt ta,đừng làm ra vẻ chân thành tình cảm nữa, ngươi lừa ai chứ? Ôngđây chẳng phải kẻ chưa từng bị ngươi lừa nhé!” Có điều xétthấy lời này không đường hoàng lắm, trước mặt mấy trăm kỵ binh hộ vệ, ta vẫn phải giữ thể diện nên không tiện hét ra.
Làm tù binh kiểu như ta, đã chẳng giữ được trinh tiết lại còn đitheo địch, cuối cùng còn suýt bị hắn rửa não. Ta lại ở bêncạnh hắn để gây thêm chuyện ngốc nghếch, coi vị Thái tử điệnhạ này như đức lang quân sao? Ngộ nhỡ sau này chết bởi đấu đáhậu cung thì oan uổng hay không đây?
Yến Bình bên cạnhhắn nhìn ta trân trân, lúc này ta nhận ra điểm hay ho khi từ trên cao nhìn xuống, gương mặt Yến Bình trắng bệch như gặp phảiquỷ, không thốt nổi một câu.
Ta run lẩy bẩy, Phượng Triều Văn nghiến răng nghiến lợi nói, xem ra không phải hắn giả vờ.
Tiểu Hoàng kéo tay áo ta, sợ hãi kêu gào: “Tiểu Dật Tiểu Dật, hắn thật sự sẽ giết người đó!” Ngũ quan trên gương mặt béo trắngtrở nên nhăn nhúm, trông nó sợ đến phát khóc rồi.
Ta xoa đầu Tiểu Hoàng, an ủi nó, còn chưa kịp hạ tay xuống, mộttiếng “vút” lướt qua trước mặt, tên nhọn xé rách màn không, bay tới nhanh như sao xẹt, nhắm thẳng khung cửa sổ, cắm xuống mũvua trên đầu Tiểu Hoàng. Nếu không phải ta nhanh chóng rụt taylại, e rằng ngay cổ tay cũng đã bị hắn bắn xuyên thủng rồi…
Phượng Triều Văn hai mắt vẫn đỏ, nâng cổ tay giương cung, nổi cơn tambành: “Nàng có xuống hay không?” Rồi quay đầu đạp lên ống châncủa một kỵ binh hộ vệ bên cạnh: “Còn không mau tìm người dậplửa?”
Hộ vệ kia vội quất ngựa chạy đi, lòng ta chợthoảng hốt, xem ra người này hôm nay chắc chắn định làm thậtrồi. Ta ôm đầu xin tha: “Ta xuống… Ta xuống là được chứ gì?”Khói lửa mịt mù bùng lên sặc sụa làm mắt ta cay xè, nước mắt trào ra.
Hắn sai đám hộ vệ giương cung bắc tên, sau đóvứt cung tên của mình xuống chân: “Nàng nhảy ra ngoài, ta đỡnàng… Bằng không!” Hắn hung dữ nhìn ta, ta cảm giác ánh mắt đỏ như kiếm sắc róc xương, “Bằng không ta sẽ bắn nàng thành connhím xù, chết rồi cũng khó coi hết sức!”
Tiểu Hoàngnắm chặt tay áo ta: “Tiểu Dật, ngươi phải bỏ ta lại ư?” Nó ômcánh tay ta, cũng bị khói lửa hun đến đỏ cả hai mắt, lệ rưngrưng khiến người ta thương xót thay.
Trái tim ta chợt trởnên mềm yếu, thì thầm bên tai nó: “Thần giả bộ chuẩn bị nhảy, bệ hạ với thần mỗi người một bên đóng cửa sổ lại, sau đónhảy xuống lầu một, giờ không đi ngay e thật sự không kịp.”
Cuối cùng lần này nó đã nghe lời, thấy ta nâng người lên, bàn taymũm mĩm vội hành động, đóng cửa sổ lại trong nháy mắt. Tanhìn thấy gương mặt Phượng Triều Văn hiện ý cười, hắn phi thânbay lên, vươn đôi tay qua tấm tường lửa một cách vô dụng, áo bào tựa cánh đen to lớn đang căng phồng, như chim ưng oai phong sắpsải cánh…
Hình như ta mơ hồ nghe thấy Yến Bình kêu gào, đó là cái tên chưa từng được thốt ra từ miệng hắn.
“Tiểu Dậttt…”
Ngọn lửa bùng lên, bào trùm Cẩm Tú các. Khi ta và Tiểu Hoàng chạy đến lầu một, cửa sổ bốn phía đã bị thiêu rụi, khói lửacuộn trào khiến bọn ta không thể hô hấp, Tiểu Hoàng khó khănníu chặt tay áo ta. Nhiều năm trước kia, cái đêm ta được chọnlàm thư đồng, ngủ trong thiên điện cạnh đông cung của Thái tửĐại Trần, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ rơi vàobước đường lưu vong cùng thiếu niên Thiên tử này.
Ngày trước cha từng lén vẽ bản đồ mật đạo trong cung cho ta, kiên quyết bắt ta ghi nhớ bằng được.
Ông nói, nếu ai bắt nạt con trai ta, thì con phải lén chạy về nhà theo mật đạo, mọi chuyện đã có cha lo!
Ta run rẩy khởi động bộ máy dưới lòng đất, từ vách tường lộ ra một hang nhỏ tối thui chỉ vừa một người chui qua, ta đẩy TiểuHoàng nhảy xuống. Nó chui được nửa người vào, nửa người cònlại… mắc kẹt… Quả nhiên, béo quá cũng chết người!
Ta ra sức đạp một phát lên vai nó, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, ta đạp tiếp bên vai kia, nó lại thét một tiếng thê lương. Trongtiếng lửa lách tách, ta nghe thấy bên ngoài náo động không thôi, có kỵ binh hộ vệ lớn tiếng gào: “Điện hạ! Không được! Xinđiện hạ hãy cân nhắc!”
Tiểu Hoàng lộn vòng lăn xuốngcửa mật đạo, ta cũng nhảy xuống theo, cửa hang từ từ đónglại. Không khí âm u lạnh lẽo ập vào mặt, cách biệt hoàn toànvới mọi thứ trên kia, bỏ lại sau lưng tất cả những ân oán tình thù của ta trong quá khứ, bỏ lại hoàng cung Đại Trần phồn hoa như mộng, bỏ lại những nụ cười, những giọt nước mắt, nhữngkhổ đau, tiếc nuối, tuyệt vọng, những chấp niệm thê lương từtận đáy lòng mà ta từng có nơi này.
Ta cùng Tiểu Hoàng lảo đảo chạy trốn trong mật đạo tối om suốt hai canh giờ. Khibọn ta trèo ra được đến ngoài, đứng dưới chân núi Thanh Sơnthuộc ngoại ô thành, ngắm ánh sao ngợp trời cùng dải ngân hàrực rỡ, ta nghĩ, ta không còn muốn quay về cung Đại Trần, khôngmuốn quay về thành trì này nữa.
Bầu bạn với Thanh Sơn, ẩn dật nốt quãng đời còn lại, thực ra cũng không tồi.
Thế tử của Ích Vương say rượu phạm lỗi, bị Gián quan vạch tội, Phượng Triều Văn vận bút thần tốc, đưa tên tiểu tử không biết trời cao đất dày nàyvề nông thôn lao động cải tạo. Ba tháng sau, ta vừa hay được tận mắttrông thấy Thế tử của Ích Vương từ nông thôn trở về.
Tên thiếuniên sắc mặt sạm đen quỳ trong Trùng Hoa điện, ra sức dập đầu: “Bệ hạ,thần đệ biết sai rồi, xin người đừng bắt thần tử về nông gia nữa! Ănthức ăn của chó lợn, làm việc nặng nhọc còn khổ sở hơn cả tạp dịch trong Vương phủ… Hoàng huynh…”
Nga Hoàng nói thầm bên tai ta: “Xem ra lần này Thế tử đã thay đổi rất nhiều. Ngày trước trông Thế tử xanh xaovàng vọt, hai mắt thất thần, các ma ma trong cung đều nói hắn bị tửu sắc khoét rỗng thân xác…”
Lúc ta mới đến, tiểu cung nữ này rất nhút nhát, nào ngờ sau khi quen thuộc ta mới phát hiện, chuyện lớn nhỏ khắptrong cung chẳng có gì nàng ấy không biết. Nàng chỉ là con nít, trônglại thành thật nhát gan, mọi chuyện đều để trong lòng chứ không lêntiếng mà thôi.
Bọn ta trốn sau bình phong xem trò vui, Ích Vương nước mắt đầm đìa, chỉ vào con trai, tiếc rằng rèn sắt không thành thép: “Đều tại tên nghiệt tử nhà ngươi không chịu học hành tử tế. Bệ hạ trừng trị ngươi còn nhẹ, nhẽ ra phải cho ngươi ở quê cả đời, khắc ghi việcđồng áng bán mặt cho đất bán lưng cho trời!”
Nga Hoàng lạithì thầm với ta: “Đây chỉ là lời giận dữ của Ích Vương thôi.Nghe các ma ma nói, Ích Vương có độc một người con trai, yêuthương con đến nỗi nó đòi sao thì không dám đưa trăng. Trong phủthê thiếp của hắn chất đống mà còn suốt ngày chạy tới thanhlâu, dẫn theo con em hoàng thân quốc thích nhiễu loạn suốt ngày, làm Vương phi đổ bệnh mấy lần liền, dứt khoát về điền trangniệm Phật, việc trong phủ bỏ lại cho Trắc phi sắp xếp.”
Đợi cặp cha con này đi khuất bóng, Phượng Triều Văn mới nói: “Xem đủ chưa? Đủ rồi thì ra đây.”
Nga Hoàng nép vào sau người ta, nàng lại trở thành cung nữ thậtthà nhát gan, vội cung kính khom lưng: “Cô nương, bệ hạ gọingười kìa.”
Ta lề rề bước ra từ sau tấm bình phong, đến trước mặt Phượng Triều Văn, bỗng bị hắn kéo đến ôm vào lòng,vân vê nốt chai trong lòng bàn tay ta, sắc mặt cảm thông: “Nhữngtháng ngày xa trẫm, nàng phải chịu vất vả rồi…”
Giờđây ta rất hiểu đạo lý sinh tồn, nếu không phải ta nhanh nhẹntránh được mũi tên phóng ra ở Cẩm Tú các kia thì sớm đã bịhắn bắn xuyên người rồi. Ta cười híp mắt, gật đầu lia lịa,thẳng thắn thừa nhận: “Cơm không đủ ba bữa, khổ cực lắm thưabệ hạ!”
Trông hắn rất vừa lòng.
Giúp Hoàng đế bệ hạ vui vẻ là trách nhiệm của thần tử, tù binh như ta cũng không ngoại lệ.
Cuộc sống mới của ta bắt đầu bằng việc lưu vong dưới trời sao, kết thúc bằng một cái đùi gà vô tội, những cực nhọc trong quãngthời gian ấy không cần thiết phải nói, lòng ta chợt bùi ngùi:Những ẩn sĩ là văn nhân tri thức qua các triều đại về quê ởẩn, chắc chắn tiền bạc dư dả, nhà có tôi tớ, ruộng đất cóngười chăm lo, còn họ chỉ việc rảnh rang tiêu xài, ăn no cơm rồi mới có sức đả kích chính quyền.
Bằng không, con nhàquan chưa từng nếm cơm, mặc áo nhà nông như ta mà bị mê hoặcbởi thơ từ quy ẩn thơm mùi mực, rồi vui mừng sải cánh giữathế gian rộng lớn, chưa đói chết là may, tiền đâu mua bút mực?
Cho dù ta có thốt ra mấy câu bất bình, Hoàng đế bệ hạ cũngchẳng nghe thấy, càng không thể truyền xướng thiên hạ.
Bởi vậy, ta cảm kích Hoàng đế bệ hạ Phượng Triều Văn rất nhiều,mặc dù hắn săn bắn bắt nhốt ta vào lồng, nhưng lần đầu tiêntrong đời ta nghi ngờ phương châm giáo dục của cha mình có saisót: Dù gì cha cũng có chút bản lĩnh, không làm tướng quân mà làm tay mổ lợn vẫn có khả năng sống sót qua ngày. Thế màdạy dỗ con gái là ta đây thành đứa ỷ lại lười nhác, xa rờithực tế, lại còn mơ mộng giúp ta tự lập tự túc giữa đời, có phải là đòi hỏi quá cao không?
Chắc ta cứ nên ngoan ngoãn sống trong cái lồng thôi.
Vào một ngày tháng Sáu, Phượng Triều Văn trở về Trùng Hoa điện,mang theo mấy vị thái y. Sau khi những thái y đó vọng, văn, vấn, thiết ta xong xuôi, liền tránh sang một bên thì thầm to nhỏ. Takhông vừa ý chút nào trước hành vi này của họ, bèn vươn dàicổ nghe lén. Phượng Triều Văn đang ngồi ở giữa chuyện trò cùngthần tử, bỗng quay đầu lại, nghiêm mặt liếc nhìn ta: “Còn nghenữa trẫm cắt đứt tai!”
Ta che tai theo bản năng, trong số các thái y, có một nam tử trẻ tuổi không nén nổi, bật cười “phì” một tiếng.
Mấy người già hơn một chút đều vê râu giả bộ không thèm đếm xỉa.
Sau khi họ đi khỏi, Nga Hoàng liền sắc thuốc cho ta một ngày ba bữa theo số lần ăn cơm.
Đến nay tâm tính ta rất bình thản độ lượng, đi khắp nơi rồi lạitrở về chốn cũ, ngoài chủ tử và tôi tớ trong cung có sự thayđổi ra, cảnh vật vẫn như xưa. Phượng Triều Văn lúc rỗi rãi sẽcùng ta dạo quanh trong cung, nếu ta nhớ lại những chuyện thúvị hồi nhỏ cũng sẽ kể cho hắn nghe và được chiêm ngưỡng nụcười của hắn.
Có lần gặp phải Đức phi õng ẹo, nhìnánh mắt ngưỡng mộ của Đức phi, ta lắm lời chêm một câu: “Lúcrảnh rỗi bệ hạ cũng đi dạo cùng Đức phi đi!” Làm Phượng TriềuVăn nổi giận, lôi tay ta vượt qua Đức phi đang nhìn ta cảm kích,trở về Trùng Hoa điện như nhanh như gió lốc.
Thuốc uống tối ngày hôm ấy đắng vô cùng.
Ta uống một ngụm, suýt phun ra ngoài, cau mày hỏi Nga Hoàng:“Thuốc này đã cho thêm mấy cân Hoàng Liên thế? Sao hôm nay đắngkhủng khiếp vậy.”
Ta ngửa cổ uống quá nửa bát thuốc, đắng đến nỗi ta sắp run cầm cập. Nàng ấy lên trước định đỡ bát thuốc, ta nhìn ngụm thuốc cuối cùng ở đáy bát, lắc lắc đầu, “Ngươi lui xuống đi, bátthuốc này ta còn phải uống nốt.”
Buổi tối sau khi Phượng Triều Văn trở về điện tắm rửa xong xuôi, ta thấy hắn lêngiường, liền len lén ngậm một ngụm thuốc, đến bên giường cọcọ lên người hắn. Hắn vốn đang sầm mặt, thấy ta gắng sức động chạm lên người mình, biểu cảm bỗng trở nên dịu dàng.
Ta mừng thầm trong lòng, chu môi lên. Hắn không hề do dự lập tứchôn ta, bị ta mớm cho ngụm thuốc, dù Hoàng đế bệ hạ định lựchơn người cũng phải phun ra ngay tại chỗ.
Ta né nhanh như chớp, mặc hắn phun hết thuốc lên chăn nệm màu vàng kim.
Ta vội chạy đi rót cốc trà súc miệng: “Đắng chết ta mất rồi!”
Hắn trừng mắt nhìn ta, thấy ta không để ý, đành tự mình trèoxuống giường đi rót trà súc miệng. Sau đó lại quay đầu trừngmắt nhìn chăn đệm bị phun bẩn, lớn giọng gọi Điền Bỉnh Thanhvào thay mới.
Điền Bỉnh Thanh bước vào, trông thấy vệtthuốc trên giường, liền dùng ánh mắt tỏ ý ngưỡng mộ ta, quansát đám cung nữ thay xong chăn đệm, hắn giũ vai rồi nhẹ nhàngra ngoài.
Ta nghĩ hắn mà cứ giũ vai kiểu này, chưa đến lúc già thì hai tay cũng sắp rụng.
Ta rất lo cho hắn, bèn bám theo đến tận cửa điện, bỗng mộtgiọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng: “Muộn thế này rồicòn không ngủ à?”
Điền Bỉnh Thanh quay người cười xấu xa ngay trước mặt ta, “rầm” một tiếng đóng chặt cửa điện lại. Ta dựa lưng vào cửa, khách khí nói: “Bệ hạ nghỉ trước, bệ hạnghỉ trước đi! Người cả ngày vất vả, chắc hôm nay thần ngủtrưa quá giấc rồi, nên giờ vẫn không buồn ngủ… không buồn ngủchút nào…”
Cố nhân có nói: Đánh một tiếng trống, dũngkhí tăng lên; đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm; đánh batiếng trống, dũng khi mất sạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]