Trời xanh chứng giám! Khi đó con tưởng rằng Phượng Triều Văn chính là thượng cấp của mình.
Những việc như bưng trà, rót nước, đấm lưng cho thượng cấp, kỳ thực đều nên làm mà?
Nhưng, ngủ trên cùng một chiếc giường với thượng cấp… Chuyện này dù thế nào cũng có chút quái lạ!
Buổi tối hôm ta mới tỉnh dậy, hắn ngồi trước bàn xem báo cáo tình hình chiến sự suốt nửa đêm. Ta ngủ trên giường chẳng biếttrời đất gì, mơ thấy một vùng hoang vắng, đầu đau nhức hếtsức chân thực, chân thực đến nỗi ta khó mà chịu đựng nổi.Trong mơ ta cũng kêu gào thảm thiết, dường như không biết trốn đi đâu, đương lúc do dự nhìn quanh thì bị người ta ra sức lắc chotỉnh dậy: “An Dật… An Dật… Tỉnh mau… Đầu lại đau rồi à?”
Ta chớp chớp mắt, cả người mệt mỏi, toàn thân ướt sũng như vớttừ trong nước ra. Phượng Triều Văn mắt hằn tia máu ở ngay trước mặt, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng ta.
Ầy, thượng cấp đâythật xứng với danh xưng, không những quan tâm cơm áo cho thuộchạ, mà còn chú ý đến cả sức khỏe tâm lý.
Ta mơ hồhồi tưởng, không nhớ nổi mảnh ghép vụn vặt trong mơ, chỉ ghinhớ cảm giác đau đầu đến khắc cốt ghi tâm kia một cách sâusắc. Ta xoa đầu mình, cảm thấy choáng váng, nhắm nghiền mắtlau mồ hôi trên trán: “Ta mơ thấy đầu mình đau lắm… đau lắm, đaukhủng khiếp…”
Hắn mặc nguyên quần áo lên giường nằmcạnh ta, vươn cánh tay dài ôm ta vào lòng, bàn tay lớn nhẹnhàng xoa đầu. Ta cảm giác tư thế này vừa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-khang-chi-chem/2281233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.