Phượng Triều Văn dạo này có thêm một tật xấu mới, hằng ngày sau khi bãitriều rất thích nhìn ta chăm chú, ánh mắt bi thương mà xót xa, chốc chốc lại kêu thái y đến giúp ta bắt mạch.
Ta bị ánh mắt của hắn nhìn đến nỗi ngứa ngáy, nhưng không dám trái hoàng mệnh, ngoài việc nốcthuốc vào bụng ra thì chẳng còn cách nào khác.
Hôm ấy nhân lúchắn có buổi chầu sớm, ta dẫn theo Nga Hoàng đến Thái y viện một chuyến.Ta cùng Nga Hoàng đứng trước bàn của Thạch Thanh Viện Phán thuộc Thái yviện, muốn xem thử đơn thuốc sử dụng hàng ngày và mạch án của mình, saukhi được Viện Phán đại nhân gật gù giảng giải một hồi, ta ôm đầu ê chề.
Ngoài việc rút ra kết luận hình như mình mắc bệnh không hề nhẹ thì ta chẳngnghe hiểu gì hết. Những thuật ngữ chuyên ngành kia của ông khiến ngườimù tịt về y dược học là ta cảm nhận một cách sâu sắc rằng mình quả lànông cạn dốt nát.
Ta ủ rũ trở về Trùng Hoa điện, chui vào gócsâu nhất của long sàng không chịu ló ra. Phượng Triều Văn bãi triềuxong, Nga Hoàng ở trong điện miêu tả một lượt tâm trạng uất ức suy sụpcủa ta bằng hình ảnh vô cùng sinh động.
Ta nhận được cái ôm thắm thiết từ Phượng Triều Văn coi như an ủi.
Hắn kéo ta ra khỏi góc sâu nhất của long sàng rồi ôm vào lòng, nghiêm túcnhìn ngắm rất lâu, cuối cùng tin chắc tâm trạng ta không tốt, liền ôm ta trong lòng đung đưa mấy cái. Ta bị hắn đung đưa đến chóng mặt, vội kéotai hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-khang-chi-chem/2281238/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.