Chu Nguyên nhìn sâu vào tôi một cái, sau đó anh ta gật đầu mà thấp giọng, nói "Được rồi vậy thì em phải theo sát anh đó".
Tôi "ừ" một tiếng âm thanh có phần khá nhỏ.
Tụi tôi cùng nhau bắt đầu di chuyển về phía trước trên dãy hành lang mờ tối này.
Âm thanh của tiếng bước chân vang lên khe khẽ, giống như là tiếng từng nhịp tim trong lồng ngực của tôi hiện giờ vậy.
Xung quanh tụi tôi phủ lên vẻ mông lung mờ ảo, lạnh lẽo và sự yên lặng tới rợn người.
Có một điều kỳ lạ, đó chính là dãy hành lang này càng đi lại càng dài hơn, nó dài một cách bất thường.
"Lạch cạch... lạch cạch..."
Bỗng dưng, xung quanh phát ra một thứ âm thanh giống hệt như tiếng bước chân của một vật gì đó, thứ âm thanh này càng lúc càng lớn, và hình như đang bao trùm lấy đầu óc của tôi.
Cùng lúc này, tôi cũng không biết vì sao tầm mắt của mình lại trở nên mông lung, không thể nhìn rõ ràng mọi thứ ở phía trước được nữa, nó khiến cho trong lòng tôi nổi lên một trận lo lắng, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
"Lạch cạch... lạch cạch... "
Âm thanh kỳ lạ kia vẫn tiếp tục vang lên, và hình như nó đang có xu hướng lớn dần hơn.
Tôi cố gắng nhíu mày để có thể nhìn rõ ràng hơn, nhưng mà cách này hoàn toàn vô dụng, bởi vì trong tầm mắt của tôi chỉ hiện lên một mảnh mông lung mờ ảo, không thể xác định được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811381/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.