Tôi nghe thấy ở phía bên ngoài cửa, Võ Thành Kiệt đang thì thào niệm chú, giọng cậu ta tuy nhỏ nhưng lại mang theo cảm giác nó rất có sức mạnh.
"Keng".
Bất chợt vang lên một tiếng động rất lớn, âm thanh này giống như thể hai thứ kim loại va đập vào nhau vậy.
Tôi giựt mình, lo lắng hỏi "Thành Kiệt, đã xảy ra chuyện chi vậy?"
Võ Thành Kiệt trầm giọng trả lời "Không sao hết, bây giờ chị và anh rể mau mở cửa rồi chạy ra đây đi".
Nghe vậy, tôi liền nhìn sang Chu Nguyên ra hiệu, hai người tụi tôi ngay lập tức mở cửa chạy ra bên ngoài.
Võ Thành Kiệt sau khi nhìn thấy tụi tôi đã ra khỏi căn buồng, liền mau chóng đóng nó lại, đồng thời cậu ta cắn ngón trỏ cho máu chảy ra, rồi quét thành hai đường chéo (X) trên cửa, khe khẽ niệm chú "Phong ấn".
Một trận gió nổi lên, bên trong cánh cửa lúc này liên tục vang lên âm thanh cạch cạch, giọng hệt như cái xác của bà Tám đang muốn xông cửa chạy ra ngoài, nhưng mà không sao làm được.
Chỉ một thoáng sau, gió ngưng thổi, bên trong buồng cũng im lặng như tờ.
Tôi nhíu mày, thấp giọng hỏi "Thành Kiệt, cái xác chết của bà Tám sao rồi?"
Võ Thành Kiệt quay sang tôi, không nhanh không chậm đáp "Bà Tám đã trở thành một phần của huyệt rồi, hiện giờ em chỉ có thể phong ấn bà ấy ở trong căn buồng này thôi, chờ sau khi phá hủy huyệt, linh hồn của bà ấy tự khắc sẽ được giải thoát".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811349/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.