Thiên Quân ôm thân xác Ngọc Tâm òa khóc nức nở.
"Tại sao? Tại sao?"
Nước mắt chảy dài xuống gò má của cậu, tại sao ông trời lại đối xử với cậu như thế. Những người thân trong gia đình lần lượt ra đi, cuối cùng chỉ còn mỗi cậu sống sót. Cậu xiết chặt tay thành nắm đấm, liếc nhìn Thu Lan.
"Tại sao vậy Thu Lan? Tại sao cô lại giết chết ba mẹ của tôi?"
Thu Lan khẽ cười:
"Vì họ đáng chết!"
Thiên Quân sững người khi nghe cô nói như vậy, tại sao người cậu thầm yêu. Lại nhẫn tâm ra tay sát hại, gia đình cậu thảm thương như thế. Ông trời đúng là biết cách trêu đùa cậu, đẩy cậu vào thế khó của cuộc đời. Cậu nhìn thân xác ba mẹ đều chết thảm kinh khủng, trái tim cậu đau đớn tột cùng.
Thiên Quân nhớ lại cảnh tượng lúc trước, lúc ở ngoài nghĩa trang cậu đã gặp một người đàn ông làm nghề mai táng. Ông ta nói cậu sẽ phải hối hận khi tháo bỏ phong ấn cho Thu Lan, lúc đó cậu không tin mà cho rằng ông già đó nói nhăng nói cuội. Mặc cho ông ta cố gắng can ngăn cậu đừng dại dột, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nghe.
Cậu vẫn cố chấp phá giải phong ấn cho Thu Lan, bây giờ cậu mới hiểu lời của người đàn ông đó nói. Cậu thật sự hối hận rồi, hối hận vì đã không tin lời ông ta nói. Mà giờ đây kết cục gia đình cậu lại bi thảm đến thế, Thiên Quân ôm đầu bật cười lớn.
"Hahaha..."
Thiên Quân liếc nhìn cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276327/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.