Thầy Hải bị té từ trên ngọn cây cao mười mét xuống dưới đất, gãy hết chân tay, bể đầu vỡ sọ, máu chảy lênh láng khắp nơi. Cảnh tượng nhìn kinh hãi vô cùng, Ngọc Tâm nhìn thấy thầy Hải chết thảm như thế thì ả hét lên.
"Áaaa..."
Thu Lan quay đầu lại nhìn Ngọc Tâm nở nụ cười hình bán nguyệt, cô bước đến từ từ bên cạnh Ngọc Tâm.
"Hôm nay đừng hòng ai thoát được! Hahaha..."
Ngọc Tâm bị dây leo trói đứng ở gốc cây, ả không thể nào nhúc nhích được. Thu Lan bước đến gần nở nụ cười lạnh.
"Mày chết chắc rồi!"
Ngọc Tâm lắc đầu nguầy nguậy:
"Không...không...tao không thể chết được...mau thả tao ra con quỷ cái!"
Thu Lan bóp miệng Ngọc Tâm trợn mắt nói:
"Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng được, mày là kẻ đã hại tao chết thê thảm! Tao đau đớn lắm mày biết không? Những nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mày gây ra cho tao, không thể nào xóa nhòa đi được. Nó ám ảnh tao mỗi ngày, như những nhát dao chí mạng cứa vào linh hồn tao! Hôm nay mày phải chết, tao sẽ khiến cho mày chết đau đớn hơn tao gấp vạn lần!"
Ngọc Tâm sợ hãi khi nhìn thấy Thu Lan càng ngày càng độc ác, nhìn khuôn mặt cô thật là kinh khủng. Ả ta la hét giãy giụa.
"Không...không...mau thả tao ra...mau thả tao ra..."
Thu Lan cười lạnh:
"Mày giãy giụa cũng vô ích thôi, bây giờ sẽ chẳng có ai có thể cứu mày được nữa đâu! Hahaha..."
Ngọc Tâm trợn mắt lên nhìn Thu Lan, ả nghiến răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276320/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.