Những bộ thây ma ngoi lên từ mặt đất nắm lấy chân thầy Hải định kéo xuống lòng đất, thầy Hải lấy kiếm gỗ đào chém đứt cánh tay của những thây ma đó. Thu Lan đứng nở nụ cười hình bán nguyệt, khóe môi khẽ nhếch lên cười độc ác.
"Mày tốt nhất đừng làm phiền tới tao, nếu không tao sẽ giết chết mày!"
Ngọc Tâm thấy vậy bèn chạy qua bàn phép lấy máu chó mực tính tạt vào người Thu Lan, cô vội liếc mắt nhìn, chén máu chó mực đổ hết xuống đất. Ngọc Tâm quay lại nhìn Thu Lan mà gắt lên.
"Con quỷ cái! Mau thả chồng tao ra!"
Thu Lan bóp chặt cổ Châu Dương trợn mắt lên nói:
"Cá bắt vào lưới có thể thả ra sao? Hahaha..."
Ngọc Tâm tức giận nghiến răng nghiến lợi lấy đinh diệt hồn trên bàn phép của thầy Hải, vội chạy tới Thu Lan mà hét lên.
"Con quỷ cái mày hãy siêu sinh đi!"
Thu Lan dùng lệ khí đánh Ngọc Tâm văng ra xa, cô liếc nhìn ả rồi vung tay hóa ra mấy sợi dây leo quấn chặt xung quanh người Ngọc Tâm. Ả bị dây leo quấn xung quanh người thì giãy giụa la hét.
"Mau thả tao ra con tiện nhân Thu Lan!"
Thu Lan mỉm cười lạnh:
"Mày thích trói tao vào gốc cây lắm mà, giờ thì mày hãy nếm thử cảm giác bị trói đứng vào gốc cây đi! Tao sẽ cho mày chứng kiến cảnh thằng chồng yêu quý của mày, bị tao hành hạ đến chết! Hahaha..."
Ngọc Tâm lắc đầu nguầy nguậy hét lên:
"Không....không...mày không được làm như vậy!"
Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276318/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.