Thu Lan đứng nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình bị thiêu sống như vậy, trong lòng cô rất đau đớn muốn giúp mẹ nhưng không thể làm được. Bà Thu Liên cố gắng bò lết đến gần cô, nhưng có vẻ bà sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Bà với tay về phía cô mà nước mắt tuôn trào ra.
"Thu...Lan...!"
Thu Lan rơi lệ cũng với tay ra theo nhưng bị lưới chu sa ngăn lại, giật cô một phát liền rút tay về mà khóc.
"Mẹ...mẹ...là con đây...Thu Lan của mẹ đây!"
Lửa bốc cháy đốt toàn thân bà, vừa lăn vừa ôm người mà nói với giọng rên rỉ.
"Mẹ...mẹ..đau đớn...quá..con...ơi! Mẹ...đau...quá...."
Thu Lan khóc lóc thảm thiết:
"Mẹ..mẹ..mẹ..đừng bỏ con mà...mẹ..ơi..."
"Aaaa..."
Lửa bốc lên xèo xèo đốt hết thân dưới của bà, thịt của bà sắp cháy đen hết hơi thở bà yếu ớt.
"Con...nhất..định..phải trả thù ...cho..mẹ...nghen..con..mẹ sắp...không..chịu nổi..nữa...rồi..mẹ đau quá...mẹ đau đớn quá..."
Thu Lan khóc bất lực:
"Mẹ ơi...đừng..mà...đừng chết mà mẹ...huhuhu...mẹ đừng bỏ con.."
"Aaaa..."
Lửa bốc cháy thật mạnh khiến bà Thu Liên hét lên một tiếng thảm thiết rồi chết, ngọn lửa thiêu đốt thân xác của bà thành cái xác đen thùi lùi.
"Khônggg...."
Nước mắt Thu Lan rơi xuống giàn giụa trên khuôn mặt, cô quỳ gối xuống đất mà khóc bất lực vì không thể giúp được mẹ. Ngọc Tâm đứng khoanh tay cười.
"Ôi ôi cảm động quá nhỉ, hahaha..."
Thu Lan liếc nhìn Ngọc Tâm bằng ánh mắt căm hận, Châu Dương bước tới nói.
"Mẹ mày đã chết, giờ mày cũng biến mất theo mẹ mày luôn đi!"
Châu Dương giơ cây đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276317/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.