Bác sĩ ngạc nhiên:
"Nhưng mà...nhưng mà..."
Châu Dương hất tay:
"Không nhưng nhị gì hết, hôm nay tôi đến đón dì ấy về nhà! Chữa trị cũng đã 20 năm trôi qua rồi, tốn biết bao nhiêu là tiền bạc. Bây giờ dì ấy cũng tỉnh lại thì cũng đến lúc đón dì về nhà rồi, bác sĩ còn muốn nói gì nữa?"
Bác sĩ thở dài:
"Haiz, được rồi! Cậu muốn như thế nào thì tùy cậu, chẳng phải lúc trước cậu bảo chúng tôi chăm sóc chữa trị cho dì ấy được hồi phục sao? Bây giờ sắp chữa trị thành công thì cậu lại không chịu, tôi thật bó tay với cậu luôn á!"
Châu Dương cười nhếch môi:
"Cảm ơn bác sĩ đã chữa trị cho dì tôi suốt 20 năm qua, cũng đã đến lúc ngưng làm phiền bác sĩ rồi! Tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho dì ấy ngay bây giờ!"
Bác sĩ lắc đầu ngao ngán:
"Haizz, cậu thanh niên này thật khó hiểu! Thôi được rồi, cậu theo tôi đi làm thủ tục xuất viện!"
"Được!"
Châu Dương đi theo bác sĩ xuống quầy làm thủ tục giấy xuất viện, bà Thu Liên giãy giụa như không muốn đi theo Châu Dương về nhà. Anh tức giận quát lên.
"Câm miệng ngay!"
Ánh mắt bà Thu Liên hung dữ liếc nhìn anh, miệng cứ ấp úng không nói được lời nào. Châu Dương lôi bà xuống giường bệnh, bà cố gắng nắm lấy thành giường không chịu buông tay. Châu Dương hét lên.
"Mau theo tôi về nhanh lên!"
Bà Thu Liên giãy giụa:
"K..h..ô..n...g..."
Bà cố gắng nói thành tiếng nhưng vẫn cứ lắp bắp không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276305/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.