Thiên Quân mặt xị xuống không nói gì hết, bình thường lúc nào ba mẹ cậu cũng coi cậu là số một. Mà ngày hôm nay vị trí số một đó của cậu đã bị lung lay, có vẻ như ba mẹ cậu khá quan tâm về Du Linh hơn. Thiên Quân bĩu môi.
"Không biết con có phải con ruột của ba mẹ không nữa, sao con có cảm giác như mình sắp bị ra rìa thế nhở?"
Du Linh nắm lấy tay cậu cười nói:
"Không có đâu, bác trai bác gái vẫn quan tâm yêu thương cậu mà!"
Thiên Quân nhăn mặt:
"Cô im đi, tại cô hết đó! Ai mượn cô xuất hiện trong cuộc đời của tôi làm gì hả? Cô làm mọi thứ cuộc sống của tôi rối tung lên hết cô mới vừa lòng sao?"
Du Linh buồn bã:
"Cậu thực sự ghét tôi đến thế sao?"
Thiên Quân gật đầu:
"Phải đó, tôi không thích cô vĩnh viễn không thích cô! Cô đã nghe rõ chưa?"
Du Linh rơi nước mắt trái tim ả thực sự rất đau đớn, ả chờ đợi cậu suốt 5 năm qua. Hôm nay ả đã đến đây là vì ai chứ? Không những cậu không thích mà còn xua đuổi, trái tim Du Linh bị tổn thương sâu sắc. Chẳng lẽ ả với cậu thực sự không có duyên phận hay sao?
Tất cả đều là do ả ảo tưởng mơ mộng hão huyền bấy lâu nay sao? Du Linh ngồi khóc nức nở ả không cam tâm, không muốn rời xa Thiên Quân. Nhưng năm lần bảy lượt cậu đều đuổi ả đi, trái tim ả thực sự đau đớn biết bao. Người mình thầm thương trộm nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276268/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.