Thiên Quân cứng họng không nói được gì đành phải ngậm ngùi im lặng, cậu biết thế nào ba mẹ cũng bắt cậu phải cưới Du Linh. Cậu đành phải chấp nhận thôi chứ biết sao giờ, nhưng con tim của cậu vẫn không thể nào quên hình bóng Thu Lan.
Thu Lan là người con gái đầu tiên mà cậu quen biết, cũng chính cô đã cứu cậu thoát chết nhiều lần. Thứ tình cảm này chính là rung động, tình cảm dần lớn lên chứ không hề phai nhạt đi. Nhưng cô đã biến mất một cách thầm lặng, thời gian qua cô đã đi đâu? Chẳng lẽ cô đã quên hết những ngày tháng ở cùng nhau vui vẻ biết bao!
Thiên Quân cảm thấy bản thân mình quá buồn cười, vì sao lại buồn vì một nữ quỷ chứ cô ta không phải là người. Không thể ở bên nhau được, âm dương cách biệt, hai người hai thế giới vốn dĩ chẳng thuộc về nhau rồi. Hà cớ gì phải buồn bã suốt mấy tuần qua chứ?
Cậu ngồi bật cười như điên dại:
"Hahaha...cô ta chẳng phải là người...hahaha...vốn dĩ chúng ta không nên gặp gỡ...hahaha..."
Châu Dương thấy con trai mình tự dưng bật cười lớn, thì anh cũng cảm thấy hoang mang vội lay vai con:
"Thiên Quân con ổn chứ?"
Cậu cười một tràng dài sau đó bật khóc thành tiếng, cậu xà vào lòng Châu Dương mà khóc như một đứa trẻ.
"Huhuhu....ba ơi...có phải cảm giác thất tình rất là đau đớn đúng không ba?"
Châu Dương ngạc nhiên khi thấy con trai hỏi mình như vậy, anh cười hiền hòa xoa đầu con trai.
"Đúng vậy! Cảm giác rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276270/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.