Thu Lan khó hiểu nói:
"Có con trả thù bọn họ rồi mà!"
Bà Thu Liên cười cười:
"Ừ, mẹ biết! Nhưng con cũng không muốn nhìn thấy mẹ nằm liệt giường, sống thực vật đến cuối đời đúng không?"
Thu Lan chậm rãi gật đầu:
"Mẹ nói đúng, mẹ cần phải tỉnh lại! Mẹ phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe đó, con rất lo lắng cho mẹ!"
Bà Thu Lan xoa đầu cô cười tít mắt:
"Mẹ biết rồi mà! Đứa con gái ngốc nghếch này!"
Thu Lan ôm bà một cái rồi hít thật sâu nói:
"Con phải đi đây, mẹ nhớ phải hồi phục sức khỏe thật tốt đó!"
Bà Thu Liên xoa đầu cô cười cười:
"Ừ mẹ sẽ cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, con cứ yên tâm đi!"
Nói xong Thu Lan biến mất ra khỏi tâm trí của bà Thu Liên, cô đứng trước giường bệnh của bà ngắm nhìn bà đang say giấc ngủ. Cô hôn nhẹ lên trán bà.
"Mẹ ở lại bảo trọng, con sẽ khiến cho gia đình đó chết thật thê thảm!"
Sau đó cô biến mất trong không trung, ngón tay bà Thu Liên cử động nhẹ. Mạch tim bà đang ổn định, não bộ của bà đang trong trạng thái hồi phục có ý thức. Các y tá vào phòng bà thay nước biển thì nhìn thấy bà cử động nhẹ, liền mừng rỡ gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ chạy tới phòng bà Thu Liên thì cũng mừng thầm trong lòng, đã 20 năm trôi qua cứ tưởng bệnh nhân này sẽ không bao giờ tỉnh lại. Cơ hội sống thực vật lên đến 95% mà nay lại có dấu hiệu tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276267/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.