Kể từ khi bị phong ấn 20 năm Thu Lan chưa từng về thăm mẹ của mình, cô rất nhớ bà Thu Liên. Thời gian thấm thoát trôi qua đã ngần ấy năm, chắc mẹ của cô đã rất nhớ thương cô. Vì trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó, cô đã biến mất khỏi cuộc đời của mẹ cô một cách im lặng.
Một sự biến mất yên tĩnh đến tuyệt đối mà không có ai hay biết, chắc giờ này bà Thu Liên đang nhớ cô lắm. Cô không kìm được cảm xúc nhớ thương mẹ mãnh liệt, mà quay về chốn nhà ngày xưa từng ở thăm mẹ mình.
Cô đã trở về nhà rồi nhưng sao hôm nay ngôi nhà ấm cúng của hai mẹ con lại khác lạ đến thế, ngôi nhà thật cũ kỹ mọc đầy rêu xanh. Giống như là bị bỏ hoang không có ai ở cả, cô rất ngạc nhiên và bước vào nhà. Thật là kỳ lạ cô chẳng thấy mẹ cô đâu, chỉ thấy ngôi nhà dường như bị bỏ hoang rất lâu và lạnh lẽo.
Cô nhìn khắp nơi trong căn nhà mọi thứ đều vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi nhưng sự thay đổi lớn nhất. Đó chính là mẹ cô đã không ở nhà này nữa, vậy mẹ cô thực sự đang ở nơi đâu? Không lẽ mẹ cô vì quá nhớ thương cô mà suy nghĩ tiêu cực chăng?
Vì cô biến mất quá đột ngột nên tinh thần mẹ cô chắc chắn rất hoảng loạn, vì đứa con gái yêu quý của mình đã vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa. Thu Lan thực sự đau đớn trái tim cô thắt lại, cô không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276262/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.