Ông Minh Du chống nạnh:
"Thật chứ sao không? Ngày mai con và Thiên Quân lên phường đăng ký kết hôn, còn ba và gia đình bên nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt để hai đứa tổ chức đám cưới!"
Du Linh mừng rỡ ôm ông Minh Du:
"Trời ơi, thật sao? Con vui gần chết! Được cưới Thiên Quân là mong ước bấy lâu nay của con!"
Ông Minh Du xoa đầu ả:
"Nhìn thấy con gái cưng của ba vui vẻ như vậy, thì ba cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Ước gì con có thể được sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc như thế đến suốt đời!"
Du Linh ngạc nhiên:
"Con vẫn luôn vui vẻ hạnh phúc mà, sao ba lại nói 'ước gì' như thế chứ? Có chuyện gì nghiêm trọng mà ba giấu con hả?"
Ông Minh Du cười khổ lắc đầu:
"Đây cũng là nghiệt duyên mà con phải gánh, mặc dù ba rất muốn can ngăn. Nhưng số phận lại nghiệt ngã biết bao!"
Du Linh đứng lặng người khi nghe ông Minh Du nói như vậy, ả biết ba ả muốn nói gì rồi. Lúc đầu khi nghe sư phụ nói thì ả không tin, ả không tin vào duyên phận. Sư phụ đã nói ả sẽ chịu duyên kiếp, nếu như thức thời sáng suốt tỉnh ngộ thì sẽ vượt qua.
Còn u mê không chịu tỉnh vì tình thì sẽ bị chịu kiếp nạn này, ả đứng cười rơi nước mắt.
"Có phải ý ba muốn nói Thiên Quân chính là tai kiếp của con có phải không?"
Ông Minh Du cười khổ:
"Đúng vậy, ba muốn con mau chóng quên cậu ấy đi! Nhưng hết lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276261/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.