Du Linh bĩu môi:
"Có vẻ như cậu không thích tôi lắm nhỉ?"
Thiên Quân đứng tặc lưỡi lắc đầu, cậu bước thật nhanh về phòng của mình không thèm quay đầu nhìn Du Linh một cái. Vào trong phòng cậu ngồi xuống nệm, đăm chiêu suy nghĩ.
"Rốt cuộc Du Linh có mục đích gì mà cô ta lại đeo bám theo mình hoài ta!"
Cậu đứng dậy đi tắm cho mát mẻ, cậu ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương mà thốt lên rằng:
"Ối dồi ôi, sao mình lại đẹp trai thế nhở? Hahaha...hèn gì Du Linh mê mình như điếu đổ, đẹp trai phết chứ đùa!"
Vừa đứng soi gương vừa cười vuốt tóc, nhìn ngắm bản thân tự khen tự luyến. Từ lúc Thu Lan bỏ đi cậu tiều tụy, thiếu sức sống, ăn uống thất thường khiến cho gương mặt nhợt nhạt. Bây giờ cậu phải chải chuốt lấy lại phong độ đẹp trai như xưa, chứ không thể ôm ấp nhớ nhung khiến bản thân xuống sắc như vậy nữa.
Sau khi tắm xong cậu bước xuống bàn ăn tối, chải chuốt gọn gàng sạch sẽ đẹp đẽ. Khiến cho Du Linh nhìn không rời mắt, trong lòng ả tim đập thình thịch liên hồi. Ban nãy lúc cậu đi làm về nhìn mặt cậu có vẻ mệt mỏi, mà tắm xong cái nhìn cậu khác liền.
Thiên Quân thấy Du Linh nhìn mình chằm chằm như thế, thì cậu rất khó chịu.
"Cô làm gì nhìn tôi hoài vậy? Cô thấy tôi đẹp trai nên cô mê đúng không? Đúng là đồ mê trai!"
Du Linh nhìn không rời mắt:
"Hihihi, cậu đẹp trai thật mà! Tôi nhìn xong muốn rụng trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276258/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.