Bà Châu Hà đứng dậy phủi phủi bụi bẩn dính vào túi xách hàng hiệu mới mua. Ánh mắt tức giận nhìn về phía người đàn ông mù, bà thấy cây gậy của ông ấy đang nằm dưới đất. Bà liền ném đi ra xa, phủi phủi tay rồi nói.
"Cây gậy nào cơ? Ơ, đó chẳng phải gậy của ông sao? Nó nằm ở giữa đường kia kìa!"
Người đàn ông đó khẽ thở dài, cúi người lặng lẽ mò mẫm tìm kiếm cây gậy. Bà Châu Hà liếc xéo.
"Tôi tưởng ông mù mới đụng trúng tôi, hóa ra ông mù thật. Chậc, hôm nay là ngày gì xui xẻo quá đi không biết! Gặp một kẻ mù lòa ngáng đường, chắc tí về đốt phong long thôi!"
Cây gậy của người đàn ông mù nằm ở giữa đường, ông mò mẫm băng qua đường huơ huơ tay trong không khí. Bước đi thật khó khăn vì không nhìn thấy đường, bỗng từ phía xa xa có một chiếc xe ô tô đang đi đến.
Bíp bíp bíp
Tiếng còi xe vang lên dữ dội, người đàn ông giật mình, bước chân dừng lại. Nhưng do xe chạy quá nhanh thắng không kịp nên đã...
Uỳnh
Người đàn ông ngã ra đường nhưng không bị thương nghiêm trọng, bà Châu Hà chứng kiến một cảnh tượng này làm cho bà một phen hú hồn. Trước mặt bà người đàn ông mù kia vẫn còn nguyên vẹn, nhưng người bị thương nặng nghiêm trọng lại chính là cháu trai yêu quý của bà Thiên Quân.
Vài phút trước...
Thiên Quân xách balo tính đi du lịch tại một hòn đảo, nhưng do thiếu nhiều đồ đạc nên cậu tính quay về nhà lấy đủ đồ dùng để đi. Đang đi về nhà giữa chừng thì cậu nhìn thấy, chiếc xe ô tô kia sắp tông vào người đàn ông mù phía trước. Cậu bèn nhào tới đẩy người đàn ông mù kia ra, lấy thân chắn ngang mũi xe ô tô.
Tình hình hiện tại...
Do cú va chạm quá mạnh nên cậu đã bị văng ra ngoài cách xa 2 mét, cậu nằm đó vật vã hơi thở yếu ớt. Trước khi nhắm mắt cậu có nhìn người đàn ông mù đó vẫn còn nguyên vẹn, cậu thở dài nhẹ nhõm.
"Phù, may quá! Ông ấy không bị thương..."
Nói xong thì cậu ngất xỉu, chỉ nghe thấy tiếng mọi người vây quanh hò hét gọi xe cứu thương. Bà Châu Hà không dám tin sự việc xảy ra trước mặt mình, bà đơ người tại chỗ. Bà không thể tin được, xe ô tô kia vừa mới tông vào cháu trai đích tôn của bà.
Bà chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích, đứng nhìn cháu trai bà đang nằm thở yếu ớt thoi thóp ở làn đường. Chỉ khi bà nghe tiếng xe cứu thương tới thì bà mới chợt tỉnh, bà vội bàng hoàng lo lắng chạy theo chiếc xe cứu thương đang chở cháu bà đi cấp cứu.
Ò é ò é...
Tiếng xe cứu thương kêu vang inh ỏi, chạy vun vút trong gió, các bác sĩ trong xe đang sơ cứu vết thương cho cậu. Bà ngồi bên cạnh mà trong lòng đau xót, sự việc hồi nãy xảy ra quá nhanh chóng, bà chưa dám tin đây là sự thật.
Bà nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt, tím tái của Thiên Quân mà giọng nói nấc nghẹn.
"Cháu của bà không được xảy ra mệnh hề nào đâu đấy, có biết chưa?"
Xe cấp cứu đã chạy đến bệnh viện, các bác sĩ y tá mau chóng đưa Thiên Quân vào phòng cấp cứu tiến hành ca phẫu thuật.
Ở bên ngoài bệnh viện,
Tiếng bước chân đi vội vã của Ngọc Tâm và Châu Dương vang vọng khắp dãy hành lang, bà Châu Hà đang ngồi ở ghế mà khuôn mặt thẫn thờ, tiều tụy. Bà ôm mặt khóc nức nở, là do bà đã sai khi quăng cây gậy của người đàn ông mù đó.
Nếu bà không quăng cây gậy đó ra ngoài đường, cháu bà sẽ không bị thương nghiêm trọng đến như vậy. Tất cả đều là lỗi của bà, là do bà tự tạo lấy khiến cho cháu bà gánh tội.
Châu Dương và Ngọc Tâm đã đến, nhìn thấy mẹ mình đang ngồi một mình ở dãy ghế chờ khóc rưng rưng. Hai người vội đi đến an ủi bà, Ngọc Tâm hỏi:
"Có chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?"
Bà Châu Hà khóc lóc: "Là lỗi của mẹ nên mới khiến cháu trai bị tai nạn như vậy!"
Châu Dương cau mày: "Mẹ nói rõ ràng cụ thể đi!"
Bà Châu Hà nghẹn ngào: "Hồi sáng mẹ mới mua túi xách hàng hiệu, bị một người đàn ông mù đụng trúng làm mẹ té xuống đất. Cái túi xách nó cũng bị dính bụi bẩn, mẹ giận quá mới ném cây gậy của người đàn ông mù đó đi. Ném cây gậy ra giữa đường, chiếc xe ô tô chạy tới Thiên Quân chạy đến đỡ cho ông ta nên mới bị tai nạn như thế này, huhu!"
Ngọc Tâm gắt lên: "Mẹ đó, chỉ là cái túi xách bị bẩn một xíu thôi. Mà giờ mẹ làm cho con trai của con nhập viện rồi kìa! Mẹ thấy tai hại ghê chưa? Thiên Quân còn chưa thừa kế công ty, nó có mệnh hệ gì mẹ gánh hậu quả nổi không?"
Bà Châu Hà nấc nghẹn: "Mẹ...mẹ..."
Châu Dương tức giận nói: "Này Ngọc Tâm em đừng có mà quá đáng với mẹ anh như vậy, dù sao cũng là tai nạn thôi! Đây là sơ ý nhất thời em cũng không nên trách móc mẹ nặng nề như thế. Em là con dâu mà ăn nói với mẹ chồng ngang ngược như vậy, coi có được không?"
Ngọc Tâm xù lông lên: "Châu Dương anh đừng có mà coi thường mạng sống của con trai anh chứ? Anh biết Thiên Quân bây giờ đang nguy kịch như thế nào không? Sơ ý nhất thời, hahaha anh nói vậy mà nghe được hả anh Châu Dương? Nó là con trai đích tôn của anh đấy, Thiên Quân có xảy ra mệnh hệ gì thì công ty ai sẽ nối dõi đây? Anh thấy sự việc có nghiêm trọng hay không?"
Bà Châu Hà chen ngang: "Thôi hai con đừng cãi nhau nữa mà, đừng làm ồn ở bệnh viện ảnh hưởng đến Thiên Quân còn đang chữa trị ở bên trong!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]